Bị Gió Mê Hoặc

Chương 2: “Tại sao cậu lại giành bài tập của con gái người ta?”



Chương 2: “Tại sao cậu lại giành bài tập của con gái người ta?”

*

Từ Tâm nhìn quanh, tất cả ghế đều đã có người ngồi, nếu cô nhường chỗ bây giờ, cũng không biết phải tìm chỗ ngồi ở đâu… Tuy nhiên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, người đứng trước mặt cô vẫn không nhường bước, trên mặt còn có vẻ thờ ơ, thật lòng mà nói có chút thiếu lịch sự, khiến Từ Tâm cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng cô vẫn ôm bảng vẽ đứng dậy, nói với Hàn Sóc: “Xin lỗi, tôi không biết.”

Giọng cô nhẹ nhàng thanh thoát, tiếng phổ thông chuẩn của người miền Nam, trong trẻo như hồ sen mùa hè.

Một giọng nói rất điềm đạm, cũng rất dễ chịu.

Cô cầm bảng vẽ và bút trong tay, bên cạnh đặt các dụng cụ vẽ của mình, sau khi Từ Tâm đứng dậy, những người xung quanh đều vô thức lùi lại một chút, nhường không gian cho hai người ở trung tâm có thể di chuyển. Đúng lúc Từ Tâm định ôm bảng vẽ bước qua đống dụng cụ vẽ để ra ngoài lớp tìm ghế thì thầy giáo vừa hay đi vào, Từ Tâm hơi ngẩn người, nhưng ngay giây sau, những người xung quanh cũng sững sờ, chỉ thấy Hàn Sóc tiện tay kéo Từ Tâm đang định bước qua anh, sau khi Từ Tâm dừng lại anh nhanh chóng buông tay ra, rồi khẽ nhếch cằm nói với chàng trai bên cạnh: “Khỉ, qua phòng bên cạnh mang một cái ghế lại đây.”

Chàng trai bên cạnh đang ngồi xem kịch hay, bất ngờ bị gọi tên nhưng có vẻ đã quen. Anh ta lộ ra nụ cười còn gian hơn lúc nãy, sau đó lật người như con cá chép nhảy dựng lên đi ra ngoài: “Tuân lệnh!”

Hàn Sóc lại như không có gì xảy ra, đi đến chỗ vừa rồi của Từ Tâm ngồi xuống, rõ ràng cùng ngồi dưới ánh nắng, nhưng sự hiện diện của anh khi ngồi ở đó hoàn toàn khác biệt so với khi Từ Tâm ngồi ở đó. Những cô gái xung quanh đều đỏ mặt, cúi đầu lén nhìn anh, còn anh dường như đã quen với điều này từ lâu, nhai kẹo cao su cúi đầu bắt đầu chơi điện thoại, không nhìn bất kỳ ai nữa. Màu da cánh tay anh đối lập rõ rệt với áo phông đen, những đường cơ bắp đẹp mắt thỉnh thoảng căng ra thành những đường nét trơn tru theo chuyển động của tay, Từ Tâm để ý thấy cô gái gần cô nhất đã lén nuốt nước bọt.

Chẳng mấy chốc, chàng trai tên Khỉ đã mang ghế lại, còn rất chu đáo đặt ghế bên cạnh Từ Tâm, cười hì hì nói: “Chị gái ngồi đi ạ!”

Đối diện với nụ cười rạng rỡ và chiều chuộng như vậy, Từ Tâm không biết làm sao từ chối, cũng hiếm khi bị nghẹn lời bởi tiếng gọi “chị gái” này nên chỉ có thể nói: “… Cảm ơn.” Sau khi chàng trai đó quay về chỗ của mình, Từ Tâm nhìn khoảng cách giữa ghế và người mẫu, sau đó lặng lẽ kéo ghế lùi ra một chút, mới ngồi xuống như thể không có gì xảy ra.

Hành động này bị Khỉ nhìn thấy qua khóe mắt, lập tức vui không thể kìm nén, liền nhắn tin cho Hàn Sóc điên cuồng.

[Khỉ: A Sóc à, có ý tưởng hay đấy nhỉ!]

Hàn Sóc bị cửa sổ tin nhắn rung không thể không thoát ra khỏi giao diện trò chơi, trả lời một dấu hỏi.

[Khỉ: Đừng giả vờ nữa! Có phải đã để ý cô em kia rồi không! Trước đây bậc lão làng như anh có từng nhân từ như vậy đâu!]

Lại còn sai anh ta đi mang ghế?!

Ông cố này, những người hiểu anh đều biết vốn bá đạo vô cùng, sẽ không quan tâm có làm người khác khó xử hay không, càng không vì giải vây cho người khác, cho dù đối phương là con gái, anh cũng không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc nào cả, không chừng trong quyển từ điển lậu ở đáy lòng anh cũng chẳng có từ này.

[Ethan Sóc: Cút.]

[Khỉ: Hề hề hề, chị gái nhỏ trông rất xinh phết đấy!]

Sau đó Hàn Sóc không thèm để ý đến anh ta nữa mà quay lại tiếp tục chơi game.

Thật ra lúc nãy Hàn Sóc hoàn toàn không nhìn kỹ mặt đối phương, anh khẽ ngước mắt lên, không để lộ dấu vết quan sát Từ Tâm một giây rồi lại cụp mắt xuống.

Đến khi Khỉ nhìn lại, thế là, anh chàng này vừa mới dậy khỏi ký túc xá, lúc này lại dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.

So với sự xao nhãng, tâm trí để tận đâu đâu của những cô gái trong lớp, Từ Tâm lại tập trung tuyệt đối, nét vẽ lưu loát.

Người trước mặt này… nói làm sao nhỉ, đúng là mắc áo trời sinh, tỷ lệ đầu và thân hình hoàn hảo, thân hình cũng là tỷ lệ ba bảy, khiến tứ chi đặc biệt dài, qua cơ bắp có thể thấy khung xương cân đối, vai rộng eo thon, là kiểu dáng khiến người ta vừa nhìn đã muốn cầm bút vẽ.

Từ Tâm cúi đầu vẽ rất chăm chú, một bức phác họa đơn giản, đường nét nhân vật trên giấy dần dần hiện ra — trước tiên là vầng trán đầy đặn, rồi đến lông mày, đuôi mắt dài hẹp… Cô chợt cảm thấy cảm giác vẽ rất tốt, bút vẽ rơi xuống không do dự, ngay cả người bên cạnh cũng không nhịn được nhìn cô thêm vài lần.

Soạt soạt soạt —

Chính trong âm thanh như vậy, Hàn Sóc chậm rãi hé mắt thành một khe nhỏ, liếc nhìn đối diện một cái, nhưng không nói gì.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, Từ Tâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy người được vẽ có vẻ đã ngủ, dáng vẻ thư thái, mắt nhắm, đầu dựa vào cửa sổ, hai chân dài bắt chéo bá đạo gác ngang trên mặt đất tạo thành hai đường thẳng tắp, trong phạm vi từ chân anh không ai dám đến gần, như một con sói đã vạch ra lãnh địa riêng của mình trên thảo nguyên để nghỉ ngơi.

Tựa như ánh mắt vừa rồi chỉ là một loại ảo giác, Từ Tâm lại cúi đầu xuống.

Sau hai tiết học, thầy giáo đứng dậy rời đi trước, trước khi đi gác bức tranh mẫu lên khung bảng đen, trên giấy vẽ đánh dấu những vị trí cần chú ý, sau đó cho học sinh tự do tan học.

Bên cạnh vang lên tiếng ghế di chuyển, mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, Từ Tâm vẫn chưa vẽ xong, cô đang hoàn thiện chi tiết ở phần chân, bổ sung độ hoàn thiện cuối cùng.

“Tâm Tâm, xong chưa?” Cố Văn thu dọn xong đồ đạc đi tới, phát hiện cả một vòng người đều chưa đi.

Nhìn lại, hừ, không trách được, nhân vật chính vẫn chưa đi, những cô gái xung quanh này tất nhiên sẽ không đi trước, thậm chí còn có không ít cô gái cứ lề mề thu dọn nửa ngày cũng không nỡ rời đi.

“A Sóc à! Đi thôi!” Chu Cận duỗi người lười biếng rồi đứng dậy, thấy Hàn Sóc mở mắt, tưởng anh cũng vừa mới tỉnh, bèn băng qua đám đông đi tới.

Khỉ và những người khác cũng đang đợi anh, lớp người mẫu của họ có mười bảy người, mười nam bảy nữ, bình thường cơ bản đều hành động cùng nhau, ăn uống vui chơi đều ở cùng một chỗ, tình cảm rất tốt.

Hàn Sóc quả thật vừa mới tỉnh, từ cổ họng bật ra một âm đơn, còn hơi khàn, đáp lại Khỉ một tiếng.

Anh chậm rãi đứng dậy, không hề bận t@m đến chiếc áo phông hơi nhăn, mắt khép hờ lấy từ túi quần jeans ra một điếu thuốc rồi đường hoàng châm lửa. Khi anh cúi đầu lấy bật lửa ra, mấy cô gái bên cạnh đều nín thở.

Từ Tâm vẫn không nhìn anh, cô vừa vẽ xong, đang đặt bút xuống, một bàn tay to lớn đã xuất hiện trước mắt cô và lấy đi bức tranh của cô.

Từ Tâm gần như lập tức ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn người đứng trước mặt.

Cố Văn đang đứng sau lưng Từ Tâm, thấy vậy lập tức nhíu mày, đang định ngăn cản thì Hàn Sóc đã nhanh chóng lên tiếng trong bầu không khí tĩnh lặng.

“Cũng không tệ.” Hàn Sóc dùng ngón tay kẹp bức tranh, nhìn hình ảnh của mình trong tranh, hơi nheo mắt lại, dường như đang đánh giá. Anh vẫy vẫy bức tranh trước mặt Từ Tâm, giây sau cắn đầu điếu thuốc mỉm cười, rồi đường hoàng tuyên bố dưới ánh mắt khó tin của mọi người: “Tịch thu.”

Từ Tâm vẫn còn đang ngẩn người, Hàn Sóc bước một bước dài về phía đồng bọn của mình, cả nhóm trao đổi ánh mắt đầy ý tứ nhưng không ai nói gì, cùng nhau rời khỏi lớp học.

Những cô gái trong lớp học cũng mới hoàn hồn khỏi sự ngạc nhiên, lần lượt nhìn Từ Tâm bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay đầu đuổi theo.

Từ hành lang vẫn có thể nghe thấy mơ hồ những cuộc trò chuyện kiểu như “Anh có thể kết bạn WeChat không?”, “Tối nay các anh còn đến Yeap không?”, “Hay là chúng ta cùng đi nhé” và những lời tương tự, rồi xa dần theo tiếng bước chân.

Cố Văn: “… Chuyện gì thế này?”

Cố Văn cũng cảm thấy rất ngạc nhiên về cảnh tượng vừa rồi, không phải chứ? Vị Phật lớn này sao bỗng nhiên lại có hứng trêu người thế?

Cô ấy lại nhìn Từ Tâm, thấy Từ Tâm đang nhìn ra cửa sổ phát ngẩn, mãi sau mới gãi đầu thở dài.

“Không sao chứ? Giận rồi hả?” Cố Văn chưa từng thấy Từ Tâm nổi giận, nhưng bài tập bị cướp, đổi lại người khác cũng thấy khó hiểu, Cố Văn thấy Từ Tâm dường như không có phản ứng gì, tưởng cô đang giận mà không dám nói.

Kết quả Từ Tâm nghe vậy nhìn cô, hỏi ngược lại: “Bức tranh đó phải nộp… làm sao đây?”

… Đó là trọng điểm sao?

Cố Văn mang vẻ mặt “mình bó tay” ngồi xuống, cùng Từ Tâm thu dọn đồ đạc: “Mình cũng không biết… Tự nhận xui xẻo thôi? Có lẽ anh ta ghi hận vì lúc nãy cậu chiếm chỗ của anh ta.”

Từ Tâm dừng lại một chút, một lúc sau ngập ngừng nói: “Không phải chứ? Anh ta ít nhất cũng 22 tuổi rồi đúng không?”

Cố Văn mang vẻ mặt “Cậu không biết rồi”, sau đó cúi đầu giúp Từ Tâm thu dọn hộp vẽ: “Mình học cùng trường với anh ta từ cấp hai đến cấp ba, ông anh này nổi tiếng tính khí kỳ quặc.”

“Kỳ quặc thế nào?”

“Mức độ hư hỏng không ai sánh bằng, nói dễ nghe một chút thì là đứa trẻ ngỗ nghịch, nói khó nghe thì là không có đầu óc, tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, ngoài ngoại hình và chuyên môn ra thì không có bất kỳ ưu điểm nào, từ hồi cấp hai đã là học sinh đội sổ, nhà có chút tiền nên chẳng sợ gì cả, đánh nhau gây sự đủ thứ không thiếu vụ nào có anh ta, tưởng lên đại học sẽ thay đổi tốt hơn một chút, kết quả cũng chẳng khác gì trước đây.”

Từ Tâm rất hiếm khi thấy Cố Văn đánh giá một người như vậy, không khỏi cũng cảm thấy tò mò: “Nghe giọng điệu của cậu có vẻ khá ghét anh ta.”

Cố Văn vẫy vẫy tay: “Không đến mức quá ghét, nhưng cũng không thích – trước đây nhìn thấy khuôn mặt anh ta còn có thể tim đập nhanh một chút, nhưng dần dần thì miễn dịch rồi. Khi còn trẻ không hiểu chuyện thì nghĩ ngoại hình là quan trọng nhất, càng lớn tuổi càng cảm thấy khuôn mặt chẳng thể coi là bữa ăn được, may mà không phải ai xinh đẹp cũng giống anh ta, nếu không biết đâu mình đã thực sự tốt nghiệp khỏi hội yêu ngoại hình rồi.”

Từ Tâm lặng lẽ nghe xong, cũng không phát biểu ý kiến.

Có lẽ đối phương thực sự chỉ muốn trả đũa cô một chút, nhưng mà…

“Bài tập phải làm sao đây…”

Từ Tâm tâm trí lơ đãng đi theo sau Cố Văn ra khỏi lớp học, sự chú ý không còn dành cho những lời lầm bầm của Cố Văn nữa.

Lúc này nhóm người đã rời đi gần ra đến cổng trường.

Cuối cùng Chu Cận nhịn không được, vỗ vai Hàn Sóc hỏi: “Tại sao cậu lại giành bài tập của con gái người ta?”

Hàn Sóc cầm bức tranh, nghe vậy bèn tiện tay gấp tranh lại mấy lần rồi bỏ vào túi quần, sau đó phả một hơi khói vào mặt Chu Cận đang đứng rất gần, rồi trong tiếng Chu Cận chửi rủa “Đệt, cậu bị điên à”, anh lười biếng nheo mắt lại, nói: “Không tại sao cả, con nhỏ đó vừa nãy ồn ào khiến tôi ngủ không ngon.”

Chu Cận bị sặc đến chảy cả nước mắt, anh ta ho dữ dội mấy tiếng, chửi Hàn Sóc suốt dọc đường giữa tiếng cười nhạo của mọi người.

Tác giả có lời muốn nói:

Ethan là tên tiếng Anh


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com