Chương 23: “Nếu làm đồ ăn thì cho tôi một phần, cô làm tôi tức đến mức khiến tôi đói rồi.”
*
Từ Tâm nhìn chằm chằm vào đống vải nhỏ, không nhịn được mà xoa xoa khuôn mặt hơi cứng đờ, tai cô hơi nóng lên. Cuối cùng cô đặt chiếc qu@n lót dùng một lần xuống rồi đi vào khu vực tắm và nhanh chóng tắm rửa.
Trước khi ra ngoài, Từ Tâm đã dùng máy sấy sấy tóc khô tám phần, hoàn toàn không nhỏ nước nữa, sau đó cô mới đi giày bước sang phòng bên cạnh.
Lưỡng lự một lúc, Từ Tâm mở miệng hỏi: “Những thứ trên người tôi… là ai mua vậy?”
Hàn Sóc nghe vậy ngẩng đầu lên khỏi máy tính.
Trước tiên, anh nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt chê bai rồi lộ ra vẻ mặt hết sức ghét bỏ gu thẩm mỹ này, nói: “Trước đây Lý Lộ mua đấy.”
“À.”
Từ Tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Chiều mới bị phê bình một trận mà tối đã đi mua quần áo thay cho cô, tôi trông có vẻ hèn lắm sao?”
“…”
Từ Tâm bất lực kéo kéo gấu áo ngủ rồi ngồi lại đối diện anh, sau đó đưa tay kéo máy tính của anh qua. Lần này Hàn Sóc không ngăn cản, anh duỗi người đứng dậy chuẩn bị về phòng.
Trước khi đi, anh ném lại một câu: “Buồn ngủ thì ngủ ở ghế sofa.”
Ghế sofa trong phòng làm việc là loại ghế đôi cỡ lớn, không chỉ rộng rãi hơn ghế sofa thông thường mà chất da còn mềm mại thoải mái, đủ chỗ cho cô với chiều cao một mét sáu tám nằm thoải mái. Có lẽ bình thường Hàn Sóc cũng nghỉ ngơi trên đó, trên lưng ghế còn vắt một tấm chăn len họa tiết ô vuông Scotland màu nâu, trông có vẻ làm từ len cừu nguyên chất, dưới ánh đèn có ánh sáng tự nhiên mềm mại, hơi lấp lánh.
Từ Tâm thu hồi ánh mắt từ tấm chăn, không quay đầu lại “ừm” một tiếng, nhưng trong lòng biết rõ mình có lẽ sẽ không dùng đến.
Kể từ khi học chuyên ngành này, thức khuya đối với Từ Tâm là chuyện thường tình, cô đã quen từ lâu.
Trong những năm này, chỉ có thời gian bỏ ra cho việc học Từ Tâm mới không cảm thấy lãng phí. Thiết kế đối với cô giống như một con đường bất ngờ xuất hiện trước mắt, cô mông lung tiến về phía trước, không quan tâm phía trước có bao nhiêu bùn lầy, bởi vì cô rất rõ, chỉ khi làn gió nhẹ thổi qua bùn nhơ mới có thể tạo nên con người thực sự. Cô đang tìm kiếm làn gió đó, cô rất muốn sống tỉnh táo, vì thế cô có thể chịu đựng mọi áp lực và mệt mỏi.
Lúc không hay biết, bầu trời ngoài cửa sổ từ màu đen tối đến mức giơ tay không thấy ngón, dần chuyển thành màu xanh thẫm mờ ảo rồi như được tô vẽ bằng cọ sơn dầu, trở thành màu chàm xanh pha chút màu cam.
Từ Tâm vốn tưởng đêm này sẽ rất dài, khoảng ba giờ hơn cô cảm thấy hơi lạnh, cô do dự một lúc rồi vẫn đắp chăn lên người. Trên chăn vẫn còn mùi nhẹ của cỏ hương bài hòa lẫn với mùi thuốc lá, cô hít sâu một hơi, cơn buồn ngủ giảm đi không ít.
Khi kim đồng hồ chỉ chín giờ, tất cả video đã phát xong. Từ Tâm thở phào nhẹ nhõm, cô tựa lưng vào ghế, dùng tay xoa xoa giữa hai lông mày.
Mặc dù tinh thần cô vẫn còn tỉnh táo, nhưng đôi mắt đã bày tỏ rõ ràng sự mệt mỏi. Từ Tâm lắng nghe cẩn thận, phát hiện xung quanh biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, cô biết rằng hôm nay mọi người chắc chắn lại dậy vào buổi trưa. Lúc này cô cũng không muốn cử động, cứ tựa như vậy mà nhìn trần nhà xuất thần.
Cô nghĩ về hình ảnh Hàn Sóc xuất hiện trong tất cả các video, có lúc tinh tế, có lúc gợi cảm, có lúc lạnh lùng… Mặc dù anh có thể làm chủ mọi phong cách nhưng phong cách thực sự sở trường của anh, Từ Tâm lại không nhìn ra.
Cô từng nghe một giảng viên chuyên ngành nói – khí chất của một người mẫu chiếm vị trí quan trọng nhất trong trình diễn thời trang.
Khi một người có thể kiểm soát những thay đổi nhỏ trong khí chất của mình từ thái độ và cách trình diễn, nhìn từ bên ngoài, điều đó cho thấy người này có trình độ chuyên môn cực kỳ tốt. Nhưng đối với nhà thiết kế thời trang, ngược lại lại là một sự tồn tại khiến nhà thiết kế vừa phấn khích vừa đau khổ.
Giống như vẽ tranh trên một tờ giấy trắng vậy – trông có vẻ đơn giản, chỉ cần kẻ đường viền và tô màu là xong, nhưng ai cũng biết, nét vẽ đầu tiên lại chính là khó nhất.
Từ Tâm không ngừng tưởng tượng trong đầu, cô đưa tất cả các yếu tố, màu sắc, phong cách mà cô có thể nghĩ đến áp dụng lên người Hàn Sóc, nhưng lại phát hiện ra rằng với hiểu biết có hạn của mình, cô vẫn chưa thể chọn ra được một phong cách nào có thể hòa hợp với anh và với chủ đề của buổi trình diễn lần này.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Từ Tâm vô tình ngủ thiếp đi trên ghế.
Không biết đã qua bao lâu, như thể đột nhiên tỉnh giấc từ trong mơ, Từ Tâm mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên chiếc ghế sofa trắng ở góc phòng, tấm chăn vẫn đắp ngay ngắn trên người, bên tai có tiếng gõ bàn phím liên tục, dường như cũng đã xuất hiện trong giấc mơ. Từ Tâm ngẩn người, trong giây lát thậm chí không thể phân biệt được cảnh trước mắt là mơ hay thực.
Cô ngồi dậy, nhìn về phía bàn làm việc, Hàn Sóc đang ngồi ở chỗ của anh, mặt không biểu cảm đang nhìn vào máy tính.
Anh ngồi thẳng lưng, vẻ mặt bình thản, ánh mắt tập trung cao độ, những ngón tay đặt trên bàn vô thức chà nhẹ, đây là thói quen khi anh làm việc. Dường như chỉ trong những lúc này, người ta mới không thấy được sự lười biếng và phù phiếm thường ngày của anh, sự tập trung và đầu tư của anh thật đáng kinh ngạc.
Từ Tâm nhìn anh một lúc rồi đứng dậy tiện tay gấp chăn lại đặt về vị trí cũ, sau đó đi đến trước mặt anh mới nhận ra lúc này ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang đến mức làm người ta hoa mắt. Hàn Sóc ngồi trong đó, lưng hoàn toàn phơi mình dưới ánh mặt trời, bóng hình ngược sáng của anh có một lớp viền mềm mại xung quanh. Anh vốn tập trung cao độ dường như không hề bị ánh sáng làm phiền, cho đến khi thoáng thấy cô đến gần, suy nghĩ rời khỏi màn hình máy tính. Như cảm thấy điều gì đó, anh đưa tay ra phía sau sờ lưng đang nóng bỏng vì nắng liền khẽ chửi một tiếng rồi xoay người kéo rèm xuống.
“Ngủ dậy rồi à?” Anh ngồi lại vào ghế, châm một điếu thuốc nhưng không hút. Anh kẹp giữa những ngón tay, nhìn Từ Tâm hỏi điều mà anh đã biết rõ.
Từ Tâm không tìm thấy điện thoại của mình, quét mắt qua mặt bàn vài lần, cô tiện miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Hai giờ, không để dành cơm cho cô.” Hàn Sóc nhấn chuột, tiếp tục gõ chữ, vừa gõ vừa mỉa mai, “Mới ngày hôm trước còn như bà quản gia bắt người ta chú ý sức khỏe, chú ý nghỉ ngơi, quay đầu lại đã thức khuya, đúng là phụ nữ hai mặt thật khiến tôi phải rửa mắt mà nhìn.”
Từ Tâm đã quen với giọng điệu châm biếm của anh nên không đáp lại, chỉ hơi ngạc nhiên là mình đã ngủ mất mấy tiếng mà không hay biết, thậm chí không nhận ra khi nào Hàn Sóc đi vào.
Từ Tâm tìm thấy điện thoại của mình trong tiếng gõ phím, ở vị trí phía trong bàn làm việc. Cô đi vòng qua bàn đến gần anh, thấy Hàn Sóc không có ý giữ bí mật nên cô cầm điện thoại lên rồi nhìn vào màn hình của anh.
Hàn Sóc đang nhắn tin trò chuyện với một người, khung chat là phiên bản WeChat trên máy tính, đối phương cũng gõ rất nhanh, hầu như trả lời ngay lập tức, Hàn Sóc cũng vậy. Từ Tâm còn chú ý thấy anh không chỉ nói chuyện với người đó mà còn có vài khung avatar khác cũng liên tục nhảy lên thông báo tin nhắn, Hàn Sóc thành thạo chuyển đổi giữa các cửa sổ, đối phó tự nhiên.
“…Thành Gia… công ty thiết kế nội thất?”
Từ Tâm nheo mắt, hơi khó khăn đọc ra danh bạ của một trong số đó.
Hàn Sóc nghe vậy bực bội búng tàn thuốc, không ngẩng đầu lên nói: “Đói thì tự xuống dưới làm đồ ăn, đừng đứng đây vướng víu.”
“Anh định thiết kế lại biệt thự à?” Từ Tâm thấy Hàn Sóc gửi cho đối phương một tập tin điện tử, tên tập tin là số nhà biệt thự của họ cộng với mấy chữ “bản vẽ mặt bằng”.
Nhớ lại nội dung của khung chat trước đó anh vừa chuyển đi, Từ Tâm lại hỏi: “Là định làm phòng chụp ảnh à?”
Việc Từ Tâm mỗi lần đều chọn lọc nghe lời thực sự khiến Hàn Sóc bực mình, anh vỗ vỗ mặt bàn rồi xoay đầu lại, trong giây phút tiếp theo ánh mắt trở nên vô cùng nguy hiểm: “Tôi cảnh cáo cô, tôi đã nhiều ngày không ăn thịt rồi, cô còn đến gần tôi như vậy, tôi có thể nghi ngờ cô có ý đồ gì khác với tôi không?”
Từ Tâm nghe vậy thu ánh mắt về từ màn hình máy tính, sau đó mới phát hiện ra mình vừa rồi để nhìn rõ nội dung hộp thoại mà eo suýt nữa đã dựa vào lưng Hàn Sóc.
Cô lùi lại một chút, thấy Hàn Sóc lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu lại, đột nhiên cô nói: “Đêm đi KTV đó, sáng hôm sau Lý Lộ đi xuống từ phòng anh đúng không.”
Nhiều ngày không ăn thịt? Dọa ai vậy?
Hàn Sóc nghe cô nói vậy bật ra tiếng “chậc”, anh không vội nói chuyện, trước tiên ngậm điếu thuốc hút một hơi rồi sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp lấy, ngón áp út phong tình gõ bàn phím. Đợi khi nhấn gửi, anh mới chậm rãi quay đầu nhìn cô: “Cô hiểu rõ vậy? Có kinh nghiệm à?”
Với câu hỏi vô lễ như vậy, Từ Tâm đương nhiên phớt lờ.
Hàn Sóc ban đầu cũng chỉ định làm cô khó chịu một chút, không có ý định nghe cô trả lời. Điếu thuốc mới hút được vài hơi đã tàn, Hàn Sóc bực bội dụi tắt đầu thuốc trong gạt tàn bên cạnh, anh nói: “Đêm đó say thành như vậy, tôi phải giỏi đến mức nào mới có thể túm được một cô gái rồi lên giường? Hay là trong lòng cô tôi vốn có thể lực dồi dào vậy, Lý Lộ theo tôi những ngày này, mỗi ngày tôi mệt như con súc vật mà vẫn có thể phục vụ cô ta bảy ngày một tuần không ngưng nghỉ, ngay cả trai bao cũng không chuyên nghiệp bằng tôi đâu.”
Anh nói chuyện thật chẳng biết giữ miệng, miệng đầy những lời tục tĩu còn ẩn chứa không ít cạm bẫy, Từ Tâm hít sâu một hơi, không muốn trúng bẫy của anh bèn xoay người đi ra ngoài, cô định đi thay bộ đồ ngủ này,rồi xuống dưới ăn chút gì đó.
“Nếu làm đồ ăn thì cho tôi một phần, cô làm tôi tức đến mức khiến tôi đói rồi.”
Từ Tâm: “…”
Cuối cùng, xem như anh đã bế cô đến sofa để ngủ, Từ Tâm không để t@m đến việc anh cố ý làm cô khó chịu mà đi xuống bếp nấu một nồi mì trứng, đơn giản thêm chút hành và dầu mè, cuối cùng cho thịt xào còn thừa từ bữa trưa vào đun sơ rồi chia thành hai phần, còn đem lên cho anh.
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn làm việc cùng ăn, cuối cùng Từ Tâm vẫn hỏi Hàn Sóc về việc định làm phòng chụp ảnh.
Thực ra cách đây nửa năm, Hàn Sóc đã để mắt đến một nhiếp ảnh gia tên là Cố Khâu Trạch, khi đó anh ta đang làm việc tại tạp chí “Lam Tú”, Hàn Sóc đã nhìn trúng một bộ ảnh mẫu do anh ta chụp trong một lần hợp tác.
Sau đó, Hàn Sóc ngay lập tức gửi lời mời đến Cố Khâu Trạch, công khai muốn đào tường tạp chí “Lam Tú”, Cố Khâu Trạch cũng rất thẳng thắn đồng ý, nói rằng thà đổi môi trường làm việc để một mình nổi bật còn hơn cứ bị những nhiếp ảnh gia kỳ cựu đè ép mãi trong tòa soạn tạp chí. Nhưng vì lúc đó hợp đồng công việc còn thời hạn hơn nửa năm mới hết nên Hàn Sóc đã hứa giữ vị trí cho anh ta, còn bản thân anh trong nửa năm này cũng không nhắc gì đến việc này.