Chương 31: “Cả ngày làm những việc không ý nghĩa, nên cậu mới sống không hạnh phúc chút nào.”
*
Trong mắt mọi người, cô chẳng qua chỉ là đứa con ưu tú được sinh ra từ một cặp “vợ chồng ưu tú” mà thôi.
Từ Châu Bình cần cô ưu tú, để mang về cho mình nhiều lời khen ngợi hơn. Từ khi còn rất nhỏ, ông đã yêu cầu cô nghiêm khắc: thành tích học tập, giao tiếp, cách ăn nói cử chỉ… nhưng chưa bao giờ quan tâm cô đạt được những tiêu chuẩn này bằng cách nào, cũng không quan t@m đến sức khỏe thể chất và tinh thần của cô. Trong mắt Từ Tâm, bản thân cô giống như một con chim vàng anh mà bố mẹ nuôi trong nhà, nuôi cô là để khi có khách đến thì mở cánh trình diễn, làm vui lòng khách, không chỉ bố như vậy, mà mẹ cũng thế.
Từ Tâm cũng bị yêu cầu học nhiều thứ, không phải vì tình yêu và kỳ vọng của bố mẹ dành cho con cái, mà là vì thể diện của họ trước mặt người khác. Nhưng may mắn là nhờ sự ích kỷ b3nh hoạn này, sự giám sát của họ đối với Từ Tâm vẫn chưa đến mức kín kẽ không thể thở nổi, khe hở của chiếc lồ ng khá rộng, tuy không đủ để cô tự do đi lại, nhưng muốn thở tùy ý thì vẫn có thể làm được.
Đôi khi Từ Tâm cảm thấy mình đang dần trở thành một con quái vật – bề ngoài thì dịu dàng, thanh tao, nhưng sâu trong tâm hồn lại là một con quái vật lạnh lùng, thờ ơ và giả tạo với thế giới.
Có lẽ cái gọi là gen di truyền, chính vì như vậy nền mạnh mẽ và không thể đảo ngược, hoặc có lẽ đây chính là giai đoạn nổi loạn đáng sợ nhất mà một đứa trẻ sớm trưởng thành và thông minh trải qua. Cô luôn lén lút, mang theo chút tâm lý trả thù, đi ngược lại với những yêu cầu của bố mẹ trong thâm tâm.
Vì vậy, ngày hôm đó tan học, Từ Tâm cũng không ngoan ngoãn gọi taxi về nhà ngay, cô giống như nhiều lần trước, đi đến sân tập cũ ở cổng sau trường, ngồi xuống bậc thang, mở gói thuốc lá mua bằng tiền Từ Châu Bình cho rồi rút một điếu, châm lửa và thành thạo phun khói.
Ở đây không có ai đến, mọi người đều thích đến sân thể thao mới, nơi này cũng sẽ sớm bị phá đi để xây dựng thành viện mỹ thuật.
Nhưng Từ Tâm thường đến.
Thực ra từ tận sâu thẳm đáy lòng, cô chán ghét bản thân cô đơn và lạnh lùng như thế này, nhưng đồng thời, cô lại âm thầm bị mê hoặc bởi con người như vậy của mình.
Cô mâu thuẫn vô cùng khi thưởng thức khoảnh khắc này.
“Á!”
Đột nhiên có giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau.
Từ Tâm giật mình.
Ngay lúc đó, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải làm thế nào để trốn chạy, mà là làm sao đổ lỗi cho đối phương trước khi người ta báo cáo với giáo viên.
Cô quay đầu lại, thấy Trần Kiêu đang ôm một đống linh kiện kỳ lạ đứng ở khoảng trống phía sau cô, trông như đang đi ngang qua.
Có lẽ do sắc mặt cô không tốt, Trần Kiêu nhìn điếu thuốc trong tay cô rồi nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Đừng sợ, tôi sẽ không nói với ai đâu.”
Sợ ư? Từ Tâm sững người.
Khi phản ứng lại, cô mới nhận ra tim mình đang đập thình thịch.
Cô thầm nghiến răng, lạnh lùng ấn tắt điếu thuốc xuống đất, quay người định đi.
Nhưng không ngờ Trần Kiêu lại gọi cô lại: “Này! Cậu đi đâu vậy? Tôi có nói sẽ giúp cậu giấu chuyện này vô điều kiện đâu?”
Giọng điệu của cậu con trai đầy vẻ trêu chọc và ác ý, khiến Từ Tâm suýt bị vấp.
“Giúp tôi khuân mấy thứ này đi! Tay tôi muốn gãy rồi!”
Sau khi giúp Trần Kiêu mang đồ đến phòng thí nghiệm, Từ Tâm đã thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
Cô cũng không biết những khối kim loại này dùng để làm gì mà nặng quá.
Từ Tâm ngồi xuống, nhìn Trần Kiêu mặc dù đầy mồ hôi, nhưng vẫn bắt đầu hối hả vọc vạch những khối kim loại và linh kiện đó.
Sau một lúc lâu, Từ Tâm nhíu mày, vừa quan sát những vật dụng trước mắt vừa ngập ngừng hỏi: “…Robot à?”
Lưng Trần Kiêu đã ướt đẫm mồ hôi, đồng phục cotton dính sát vào lưng cậu thiếu niên, có thể nhìn rõ hình dáng cột sống của cậu ta. Cậu ta lau mồ hôi, miệng đáp lại: “Ừ.”
Từ Tâm nghĩ cậu ta có vấn đề về đầu óc.
Cậu ấm nhà người ta thì chơi bóng rổ, bi-a, bóng đá, thỉnh thoảng yêu đương hoặc đánh nhau để thể hiện mình có nhiều thời gian và năng lượng dồi dào, còn cậu ta lại một mình mày mò cái robot gì đó.
Hơn nữa, “robot” này cũng xấu xí, Trần Kiêu không biết dùng phương pháp gì để dán những khối kim loại này lại với nhau, các mép nối lộ ra những mảng keo trắng, nhìn tổng thể có một vẻ gì đó khó tả và lôm khôm.
Từ Tâm mím môi. Cuối cùng cô vẫn không nói gì, đứng dậy định đi.
Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian, về nhà còn phải nói dối dì giúp việc nấu ăn để qua chuyện.
Nhưng Trần Kiêu đã gọi cô lại trước khi cô ra khỏi cửa: “Này! Ngày mai cậu tiếp tục đến đây nhé!”
Từ Tâm nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nắm chặt tay quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta, nói: “Dựa vào cái gì?”
Cô không biết rằng lúc này mình trông giống như một con mèo bị dẫm lên đuôi biết bao nhiêu.
Trần Kiêu bật cười: “Vì bây giờ tôi tạm thời không có người giúp đỡ, cậu coi như… coi như tôi đang đe dọa cậu đi, nhưng dù sao cậu cũng chẳng có việc gì làm, đúng không?”
Từ Tâm muốn nói, với kiểu đe dọa không có bằng chứng như vậy mà cũng gọi là đe dọa sao? Cho dù cô chết không thừa nhận thì giáo viên cũng chỉ tin cô thôi.
Nhưng sau khi nghe câu sau, cô bất ngờ không phản bác, cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trần Kiêu đã cúi đầu tiếp tục gõ gõ vào khối sắt xấu xí đó, Từ Tâm nhìn một lúc rồi quay đầu bỏ đi.
Ngày hôm sau, đúng giờ, Từ Tâm lại đến phòng thí nghiệm đó.
Trước khi vào, Từ Tâm tự thuyết phục mình: là vì cô thực sự không có việc gì làm, đặc biệt đến đây để giết thời gian, cô cũng muốn xem thử cuối cùng cậu ta đang làm gì…
Ai ngờ Từ Tâm vừa đẩy cửa đã lập tức sửng sốt.
Khối kim loại xấu xí đến mức không thể xấu hơn hôm qua, hôm nay đã trông khá hơn nhiều. Cậu thiếu niên tóc đen ngắn vẫn như hôm qua, cầm một đống bảng mạch điện, dây điện và các linh kiện không thể gọi tên đang chăm chú mày mò.
Ngay cả tư thế cũng giống như hôm qua, lưng áo đồng phục cũng ướt một mảng, nhưng hôm nay cậu ta đã khôn ra, ở đây không có điều hòa nên cậu đã mua một chiếc quạt nhỏ chạy pin, đặt trên bàn còn hơn không.
Từ Tâm cuối cùng đã biết cậu ấm này trốn học cả ngày hôm nay để làm gì, thì ra cậu ta đã dành cả ngày để “thẩm mỹ” cho mảnh sắt này.
“Nhanh lên, giúp tôi giữ cái này.” Cậu ấm đang bận rộn đến mức ước gì mình có thể mọc ra mười đôi tay, lúc này thấy Từ Tâm, không khách sáo chút nào ra lệnh.
Từ Tâm do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước lên giúp cậu ta giữ.
Khi tay chạm vào robot, đột nhiên cảm thấy nặng ch1ch, Từ Tâm “ôi” một tiếng, vội vàng giữ cho vững.
Trần Kiêu đang nằm trên sàn, điều chỉnh phần chân của robot, thấy vậy còn cười nói: “Chưa ăn cơm à? Giữ cho chắc, đừng làm rơi đấy!”
Từ Tâm cắn răng, lại dồn thêm sức.
Đỡ được mười phút, khi Từ Tâm buông robot ra, cả vai trái đã tê cứng.
“Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?” Từ Tâm vừa xoa vai, cuối cùng không nhịn được hỏi.
Trần Kiêu kiểm tra chi tiết trên dưới, cảm thấy khá hài lòng, lúc này mới đại phát từ bi mà nói với cô: “Tôi chuẩn bị tham gia cuộc thi robot trung học học kỳ này.”
“Cuộc thi robot?” Từ Tâm hơi ngạc nhiên, “Cậu tham gia câu lạc bộ là vì cái này sao?”
“Đúng vậy.”
“…Nhưng trường chúng ta chưa bao giờ coi trọng các câu lạc bộ, các cuộc thi câu lạc bộ cũng vậy.” Mặc dù Trường Trung học số Một chỉ tuyển những cậu ấm cô chiêu giàu có và quyền lực, nhưng yêu cầu học tập cũng rất nghiêm ngặt, những thứ như câu lạc bộ cơ bản chỉ là để trưng bày.
“Thì sao chứ?” Không ngờ cậu ấm họ Trần nhún vai, không nhanh không chậm vừa lắp tấm mạch điện vào phía sau vừa nói, “Tôi muốn tham gia thì tham gia, họ có thể đánh gãy tay tôi sao?”
Không ngờ lời của cậu ấm họ Trần nhanh chóng trở thành sự thật.
Ba ngày sau, tay phải của Trần Kiêu đã được bó bột, khi cậu ta xuất hiện trong lớp, tất cả mọi người đều giật mình, có vài người khá thân với cậu ta hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Trần Kiêu ngồi vào chỗ của mình, miệng trả lời qua loa: “Bị bố tôi đánh đấy.”
Gần đây cậu ta nghỉ học quá lộ liễu, giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện báo với phụ huynh, bố của Trần Kiêu là người nóng tính, vừa cúp máy đã đánh cậu ta một trận, cái tay này là khi Trần Kiêu phản kháng đã đập vào góc tường làm xương bị nứt.
Chiều hôm đó sau khi tan học, Từ Tâm thấy mọi người đã đi gần hết, lại đi về phía phòng thí nghiệm.
Vừa mở cửa, cậu thiếu niên với tay phải bó bột đang vất vả dùng tay trái vặn tua vít, vừa thấy cô như thấy vị cứu tinh, lập tức nhe răng gọi: “Đến đúng lúc lắm! Nhanh lại đây giúp tôi giữ cái này!”
Chính là giây phút đó, Từ Tâm cảm thấy mình đã bị đánh bại.
Sau đó, không biết từ khi nào, Từ Tâm đã quen với việc đến phòng thí nghiệm sau giờ học để giúp Trần Kiêu. Cô nói với Chu Lam Ngọc rằng gần đây trường đang phụ đạo, lại ngầm ám chỉ với giáo viên chủ nhiệm rằng mình đang tham gia các buổi ôn tập tăng cường của các thầy cô bộ môn sau giờ học, cả hai bên đều không nghi ngờ.
Cô và Trần Kiêu dần trở thành “đồng đội” với mối quan hệ vi diệu.
Cô biết được nhiều điều về cậu, biết rằng bố mẹ Trần Kiêu đã ly hôn, hiện tại cậu ta sống với bố; biết rằng cậu ta rất thích đọc tiểu thuyết nước ngoài, để bố không phát hiện, cậu ta sẽ dùng điện thoại vào mạng tìm bản dịch điện tử để đọc. Sở thích của cậu ta không nhiều, các nam sinh trong lớp đa phần thích các hoạt động ngoài trời, còn Trần Kiêu lại thích một mình trong phòng nghiên cứu mạch điện hoặc cắm đầu đọc tiểu thuyết.
Từ Tâm còn biết Trần Kiêu rất giỏi các môn khoa học tự nhiên, dù mới học lớp 10, nhưng robot cồng kềnh mà cậu ta làm ra thực sự có thể chuyển động như những gì thấy trên tivi. Mặc dù cậu ta vào trường nhờ tiền, nhưng ở trường cũ, thành tích các môn khoa học luôn đứng top 3 khối, những điều này các bạn học khác đều không biết.
Trần Kiêu là người có tính cách rất bướng bỉnh, nghe cậu ta nói trước khi chuyển trường cậu ta đã luôn làm những việc này, nhưng trường cũ hỗ trợ nhiều hơn cho các dự án thi đấu, ở đó Trần Kiêu nhận được nhiều sự hỗ trợ, từng xây dựng một đội ngũ ra dáng, nhưng đến Trường Trung học số Một lại không có một người giúp đỡ, chỉ có một giáo viên vật lý sẵn sàng hướng dẫn đơn giản và làm người phụ trách để đăng ký thi cho cậu ta, dù vậy cậu ta cũng chưa bao giờ dừng lại.
Đôi khi Trần Kiêu ngậm điếu thuốc của Từ Tâm, giống như một người lớn, gõ gõ khối kim loại trong tay và nói: “Ở nước ngoài, robot có rất nhiều công dụng, sử dụng trong gia đình đã không còn là gì đặc biệt, có người nhờ máy móc mà có được những khả năng mà trước đây không có, cũng có nhiều người khuyết tật nhờ sự giúp đỡ của những thứ này mà trở lại thành ‘người bình thường’ trong mắt người khác, thậm chí sẽ có người chọn sống cùng robot. Trong tương lai, lựa chọn của con người sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn, những lối sống mà hiện tại người khác không thể chấp nhận, sau này cũng sẽ trở thành bình thường. Điều tôi muốn làm là đẩy nhanh sự ‘bình thường’ này, để mỗi người đều có thể dễ dàng có được cuộc sống mà họ mong muốn.”
Từ Tâm lặng lẽ lắng nghe, cô cảm thấy Trần Kiêu khi nói những lời này khác với bất kỳ lúc nào khác, biểu cảm của cậu ta rất nghiêm túc, dù là một ước mơ xa vời như vậy, nhưng trong mắt cậu ta lại như trong tầm với.
“Còn cậu thì sao? Cậu muốn làm gì?”
Câu hỏi của Trần Kiêu vừa ném sang, Từ Tâm đã sững người.
Cô muốn làm gì?
Từ Tâm mới nhận ra, câu hỏi này thực sự đã làm khó cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình muốn làm gì, bởi vì cô biết, tương lai của cô đã được bố mẹ quyết định: Học một trường đại học gần Hàng Châu, sau đó nhờ quan hệ vào học viện ngoại giao, sau đó chỉ cần giống như bây giờ làm mọi việc đều đạt trên 90 điểm, đủ để làm bố mẹ vẻ vang là được.
Sự im lặng của Từ Tâm dường như đang thay cô trả lời, Trần Kiêu nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nói với cô: “Cả ngày làm những việc không ý nghĩa, nên cậu mới sống không hạnh phúc chút nào.”
Câu nói này của cậu khiến Từ Tâm không thể phản bác, và chính giây phút đó Từ Tâm mới chợt nhận ra, sự nổi loạn của bản thân trong những năm qua thật sự chẳng có ý nghĩa gì, cô ghét cái lồ ng son giam hãm mình, nhưng chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc thoát ra. Lúc đó, trong miệng Từ Tâm dâng lên một vị đắng nhè nhẹ, như ngày đầu tiên học hút thuốc, cô là một kẻ nhát gan, luôn luôn là vậy.