Chương 34: Lý trí mà kiểm soát, kiêu ngạo mà hiếu chiến, lộng lẫy mà xa hoa.
*
Có lẽ vì giây phút thư giãn lúc này, Từ Tâm nhắm mắt lại, rồi cô bất chợt hỏi: “Hàn Sóc, tại sao anh chia tay với Lý Lộ?”
Hàn Sóc cắn cắn đầu điếu thuốc.
Một lúc sau, anh bật cười, dùng giọng điệu vốn tùy hứng và lười biếng quen thuộc đáp: “Không có lý do gì cả.”
Từ Tâm không nói gì.
Nhìn vẻ mặt của cô, Hàn Sóc hỏi lại: “Còn cô thì sao? Khóc gì vậy?”
Nghe vậy, Từ Tâm ngẩn người: “Khóc ư?”
Hàn Sóc đưa tay, dùng đầu ngón tay lướt qua khóe mắt cô, tự nhiên đến mức Từ Tâm không kịp né tránh.
Từ Tâm vô thức sờ vào nơi anh vừa chạm vào.
“Có lẽ là vì tôi vừa mơ một giấc mơ.” Cô nói.
“Ác mộng à?”
“Không phải.” Từ Tâm lắc đầu nói khẽ, cũng không quan tâm anh có nghe được hay không, “Là một giấc mơ đẹp.”
Một giấc mơ rất rất đẹp.
Hình xăm sau lưng âm ỉ nóng, nhắc nhở cô về mùa hè đã qua đó mà cô không thể nào quên, như thể đã in dấu lên linh hồn cô, là một lời chúc phúc vô cùng vô tư.
Lúc này điếu thuốc đã hút hết, Từ Tâm dập tàn thuốc còn lại vào gạt tàn, đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng tắm thay quần áo.
Trước khi đóng cửa, cô tựa vào khung cửa, bất chợt gọi tên Hàn Sóc.
Hàn Sóc vẫn giữ nguyên tư thế, một tay cầm thuốc, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
“Đã là tôi đi theo anh, anh nhất định phải thắng.” Cổ thiếu nữ trắng ngần thon dài, cô không nhìn anh, gương mặt nghiêng tạo cảm giác mềm mại mà bền bỉ, giọng điệu bình tĩnh, nhưng mang theo sức mạnh không thể bỏ qua, “Vì thế tôi đã sẵn sàng quyết tâm, chỉ cần anh cần đến tôi, tôi nhất địng sẽ nhảy vào núi đao biển lửa làm được cho anh.”
Buổi trình diễn thứ hai của TE, mặc dù cũng đông nghịt khán giả như buổi đầu tiên, nhưng không khí rõ ràng sôi động hơn nhiều so với buổi đầu.
Lúc này mọi người đều đang chuẩn bị, Hàn Sóc đứng ở khu vực chờ, Từ Tâm giơ tay chỉnh trang phục cho anh.
“Nghe thấy không?”
Từ Tâm “ừm” một tiếng, tay vẫn không ngừng, nhanh nhẹn vuốt thẳng cổ áo cho anh.
Hàn Sóc cười khẽ: “Mỗi âm thanh bên ngoài đều viết đầy sự mong đợi dành cho tôi.”
Từ Tâm thắt chặt thắt lưng cho anh, tay siết nhẹ, làm nổi bật vòng eo săn chắc thẳng tắp của anh. Nghe thấy anh lầm bầm không hài lòng, Từ Tâm buông tay ra, cười nói: “Vậy thì đi cho tốt vào, đừng có làm mất mặt. Chuẩn bị bắt đầu rồi, tôi đi phía sau giúp đỡ đây.”
Nghe vậy, Hàn Sóc vốn đang cong cao khóe miệng bỗng giật mình, gần như muốn đưa tay kéo cô lại, đáng tiếc là Từ Tâm nói xong không đợi anh phản ứng mà xoay người đi mất, muốn nắm cũng không kịp.
Hàn Sóc nghiến răng, sau đó quay người lại, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm.
Quả nhiên, sau khi khơi dậy sức nóng ở buổi đầu tiên, phản ứng của buổi trình diễn thứ hai sôi động hơn nhiều so với buổi đầu.
Và lúc này với tư cách là trung tâm của đề tài, Hàn Sóc tỏ ra trầm lặng hơn nhiều, cũng không cập nhật trạng thái trên tài khoản mạng xã hội nước ngoài. Anh đầu tiên từ chối hầu hết các lời mời của các công ty, sau đó hẹn thời gian gặp mặt với phó tổng của TE, luật sư từ Trung Quốc bay gấp đến hiện trường, hai bên dành cả buổi chiều trong phòng họp của TE để kí kết hợp đồng đại diện cũng như các vấn đề lịch trình quảng bá tiếp theo.
TE thể hiện thái độ vô cùng nghiêm túc đối với hợp tác lần này, liệt kê những điều khoản hợp đồng rất chi tiết. Hàn Sóc bên cạnh luật sư, bình tĩnh đọc kỹ hợp đồng dưới lời giải thích của anh ta, sau đó mặc cả về một số điều khoản. Phó tổng dường như rất thích sự thẳng thắn của Hàn Sóc, thỉnh thoảng cúi đầu đồng ý để nhóm pháp lý sửa đổi chi tiết, cuối cùng hai bên vui vẻ ký tên đóng dấu, ngay lập tức quyết định chuyện này.
Sau khi kết thúc buổi phát hành thứ ba, TE nhanh chóng tổ chức họp báo, công bố tin tức Hàn Sóc chính thức trở thành người đại diện hình ảnh của TE năm tới, đồng thời nhân cơ hội này cùng nhau khởi động chủ đề trang phục xuân hè mới của TE năm sau, sau khi thỏa mãn sự tò mò của mọi người về quyền thuộc hợp đồng đại diện lại giữ kín không tiết lộ thêm khiến mọi người háo hức.
Khi mọi người còn chưa nhận ra, tin tức về việc Hàn Sóc và TE ký kết hợp đồng đã nhanh chóng dẫn đầu các tạp chí giới thời trang và nền tảng phát hành trực tuyến, ngay cả những người trong studio ở Trung Quốc cũng liên tục cảm thán rằng chiến dịch quảng cáo của TE lần này thực sự đã tốn một khoản tiền lớn. Hiện tại ngay cả ở Trung Quốc cũng có một làn sóng lớn các tài khoản tiếp thị tham gia vào chủ đề của TE, Weibo của studio họ vì thế trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã tăng ít nhất 400.000 người theo dõi.
Trong thời gian này, Hàn Sóc nhận được điện thoại của hai người.
Một người là Cố Khâu Trạch. Điện thoại vừa kết nối đã là một tràng khoe công, nói rằng công ty cũ của anh ta ban đầu còn do dự, nhưng giờ với việc đề tài về TE được lan truyền, người phụ trách bên kia gần như là chạy đến tận cửa van nài Cố Khâu Trạch nhanh chóng định đoạt chuyện này, thậm chí còn hứa hẹn cho Hàn Sóc mười phần trăm trang đôi và vị trí bố cục lớn nhất của trang đầu, thù lao cũng theo đúng giá trị hiện tại của Hàn Sóc, định cao hơn ban đầu gấp đôi. Điều kiện này đặt trong “Lam Tú” đã là cực kỳ tốt, thêm vào đó Cố Khâu Trạch tin tưởng rằng mỗi tấm ảnh ra được đều có thể một địch mười, nên cũng làm bộ làm tịch giả vờ kiêu ngạo một lúc rồi không kéo dài nữa, sảng khoái thay Hàn Sóc đàm phán xong việc làm ăn này.
Người thứ hai gọi điện cho Hàn Sóc là Trịnh Đông Khôi.
Ban đầu Trịnh Đông Khôi khá lo lắng việc Hàn Sóc tham gia buổi trình diễn của TE sẽ ảnh hưởng đến buổi trình diễn thời trang liên kết hai trường vào tháng mười hai, nhưng khi tin tức người đại diện được tung ra, Trịnh Đông Khôi vui mừng khôn xiết, gọi điện cho Hàn Sóc vừa hô “thằng nhóc này thật sự làm sáng mặt thầy” vừa mắng anh vì một chuyện lớn như vậy mà có thể giấu kín đến mức không lộ chút gì thật là đáng ghét. Nghe những lời này khi Hàn Sóc vẫn đang nhai một miếng táo lớn, miệng không rõ ràng mà đáp lại một cách chiếu lệ, như thể hoàn toàn không quan tâm, nhưng Từ Tâm bên cạnh anh nhìn rõ ràng nụ cười đắc ý trên khóe môi anh chưa hề biến mất.
Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của Từ Tâm, Hàn Sóc ngậm táo lườm cô rồi nói với Trịnh Đông Khôi: “Không có mà, em đâu có đắc ý quên mình, quên gì chứ không thể quên mình… Được được được, em không nói nữa. Ừm, cuối tháng sẽ về, còn ba buổi nữa, làm nhanh xong rồi em sẽ về làm trâu làm ngựa cho thầy.”
Bên kia có lẽ mắng anh một câu “thằng ranh”, Hàn Sóc ung dung bước xuống giường, ném lõi táo vào thùng rác, bước hai chân dài đến sau lưng Từ Tâm, nhìn bản phác thảo hiệu ứng mà cô đã vẽ xong, anh thờ ơ nói: “Không nói nữa, thầy tim không tốt, nói tiếp em sẽ bị trời đánh sét đánh mất… Hôm nay e là không được, thời tiết bên Paris tốt lắm, vạn dặm không mây… Thôi, em cúp máy đây, thầy nhanh chóng soạn xong danh sách gửi đi nhé, vậy nhé.”
Anh nhanh chóng cúp điện thoại rồi chỉ trỏ vào màn hình của Từ Tâm: “Màu xanh lá cây này là cái quái gì vậy?”
Từ Tâm nhìn theo hướng anh chỉ, đâu phải màu xanh tha thứ (*), rõ ràng là màu xanh quân đội.
(*) Màu tha thứ là cách nói đùa trên mạng, chỉ màu xanh lá cây (thường là xanh lá tươi, neon) – ám chỉ “đội mũ xanh” (bị cắm sừng). Ở đây Từ Tâm phủ nhận việc đó bằng cách nhấn mạnh: Không phải màu xanh lá kia, mà là màu xanh quân đội.
Dựa trên chủ đề của buổi trình diễn liên kết hai trường lần này, kết hợp với khí chất của Hàn Sóc, cuối cùng Từ Tâm đã thiết kế một bộ trang phục lấy phong cách đồ đua xe làm nền, sử dụng sự kết hợp giữa màu sắc tương phản trong phạm vi nhỏ và yếu tố rock với trang phục quân đội thời trung cổ, tổng thể lấy màu xanh quân đội làm chủ đạo. Phần trên bên ngoài là áo khoác dày có cấu trúc, phong cách kết hợp giữa đồ đua xe và trang phục quân đội được thể hiện tối đa trong đó, vạt áo khoác mở rộng về hai bên, phá vỡ kiểu dáng truyền thống của trang phục quân đội bằng cách xử lý không đều; cổ đứng cao làm từ lông thú màu đen, khi hạ xuống trở thành kiểu treo vai, hai bên ngực là túi rộng cổ điển, ngực trái thêu cờ Pháp, ngực phải là hình con gà Gaul đơn sắc, đầu gà nhẹ mổ vào lưng mình, đôi cánh giương cao, thể hiện một kiểu kiêu hãnh kiểu Pháp đầy ẩn ý.
Bộ thứ hai là lễ phục giản dị, áo sơ mi đen cổ tròn đơn giản, cổ áo đứng đến dưới cổ họng, vạt áo sơ mi gọn gàng vào trong quần lính dáng bút chì, rồi thắt chặt bằng thắt lưng cùng màu, quần và giày còn liền thành một thể, đế làm bằng da, giày là ủng dài không đế, trên ủng có cựa ngựa, hình thức biểu hiện mâu thuẫn vừa sắc bén vừa nội tâm này đúng lúc có thể làm nổi bật vẻ đẹp kiềm chế độc đáo dưới bối cảnh văn hóa thời trung cổ châu Âu.
Phong cách của cả bộ trang phục mang đến một sự va chạm thị giác mạnh mẽ, xa hoa và gợi cảm, dù là đệm vai lông thú hay phong cách cung đình tinh tế vốn có của nó, không chỉ tái hiện kinh điển mà còn có sự gia công và đột phá nghệ thuật trong đó. Tinh thần trang phục Balmain chính là sự hiểu biết độc đáo về cổ điển và thanh lịch, bộ tác phẩm này là nỗ lực táo bạo nhất từ trước đến nay của Từ Tâm, cũng là lần sử dụng nhiều ngôn ngữ thiết kế nhất.
Thấy Từ Tâm hoàn toàn phớt lờ lời nói của mình, Hàn Sóc nắm lấy cằm cô khiến cô nhìn vào mình, cô bị quấy rầy công việc, vô thức nhíu mày, nhưng khi đôi mắt đối diện với anh, cô liền nhanh chóng buông lỏng.
Hàn Sóc hứng thú quan sát thái độ của cô, cho đến khi cô lặng lẽ nhìn anh, anh mới vừa dùng ngón cái xoa xoa cằm trắng mịn của cô, vừa hỏi: “Cô nói bộ quần áo này có phong cách cá nhân độc đáo trên người tôi, vậy cô nói xem, phong cách cá nhân độc đáo của tôi là gì?”
Tay anh có mùi táo, nước táo từ đầu ngón tay làm người ta cảm thấy dính dính.
Nhưng Từ Tâm cũng không tránh né, yên lặng một lúc, mới nhẹ nhàng nói một câu: “Lý trí mà kiểm soát, kiêu ngạo mà hiếu chiến, lộng lẫy mà xa hoa.”
Nói xong cô cũng không dừng lại, tiếp tục nói: “Lựa chọn dùng trang phục đua xe làm nền tảng, là vì đua xe vốn là một môn thể thao thi đấu nguy hiểm, thường đi kèm với sự k1ch thích và theo đuổi cảm giác thỏa mãn cao hơn, nhưng trang phục quân đội lại thiên về kiềm chế và lý tính, là cảm giác đối lập với trang phục đua xe, mâu thuẫn như vậy trên người anh có thể hòa hợp hoàn hảo, bởi vì bản thân anh vốn là như vậy – mặc dù có đích đến đã định, nhưng không bao giờ bỏ qua những thách thức gặp phải trên đường, vì bản thân anh vốn có tính cách kiêu ngạo và hiếu chiến, nên tôi chọn con gà Gaul chứ không phải quốc huy Pháp; anh không bao giờ ủy khuất bản thân, nói thẳng ra, là tùy hứng, ngông cuồng, buông thả, ích kỷ, nhưng cũng vì thế mà có phong cách lãnh đạo cực kỳ mạnh mẽ, phù hợp với điểm cuối cùng tôi đưa ra, điểm này cũng hoàn toàn phù hợp với bản thân Balmain.”
Cô kiên nhẫn giải thích cho anh, không hề che giấu phân tích đặc tính của anh từ góc nhìn của mình, khiến Hàn Sóc không khỏi nghĩ, hóa ra anh cũng đã đánh giá thấp cô, từ khi nào mà cô có thể nhìn anh rõ ràng như vậy?
Từ Tâm ngập ngừng: “Thực ra đề tài lần này nghe thì rất khó, nhưng nghĩ kỹ sẽ thấy đây lại là lợi thế rất lớn cho chúng ta, vì bản thân điều kiện của anh rất phù hợp với yêu cầu.”
Thực ra Từ Tâm chưa nói hết, điều cô nói đúng là phong cách cá nhân không hề che giấu của Hàn Sóc, nhưng không chỉ có vậy, vì lõi bên trong anh đủ cứng cáp mới có thể chống đỡ được toàn bộ khái niệm của cả bộ sưu tập.
Nhưng cô không nói, còn Hàn Sóc nghe những từ như “kiêu ngạo”, “hiếu chiến”, “ngông cuồng”, “buông thả”, “ích kỷ” trong lòng cảm thấy không thoải mái, dưới sự nổi bật của những từ này, những từ mang tính tích cực như “lý trí”, “kiểm soát” hiện diện mờ nhạt đến mức có thể bỏ qua. Hàn Sóc dùng lưỡi chạm vào má trong, rồi im lặng siết chặt lòng bàn tay, cho đến khi hài lòng thấy cô lại nhíu mày thể hiện sự không hài lòng, mới ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nói: “Những lời này của cô tôi nghe thật sự không vui.”
Giọng điệu của anh âm trầm, là điềm báo của sự khó chịu.
Từ Tâm không sợ anh, ngước mắt đối diện với ánh mắt anh: “Người ngoài cuộc thấy rõ hơn.”
Lúc này Hàn Sóc cuối cùng cũng nhịn không được bật cười giận dữ, dùng giọng không dám tin mà chửi khẽ một tiếng.
Đây là cách nói vòng vo mắng anh tức giận đỏ mặt đây mà!
Sáu buổi trình diễn phát hành kết thúc thuận lợi, sáng ngày thứ hai sau khi kết thúc, Hàn Sóc tham gia xong buổi họp báo của TE, chiều đã cùng Từ Tâm lên máy bay về nước.
Lại là 15 giờ dài đằng đẵng, về đến sân bay thủ đô, Từ Tâm cảm thấy như đã cách một thế giới, rõ ràng đã đi hẳn nửa tháng, nhưng mọi việc xảy ra trong thời gian đó, việc lớn việc nhỏ, đầu óc cô bất ngờ lại nhớ rất rõ ràng.
Bắt taxi về đến studio, Hàn Sóc gần như là nhắm mắt đá văng giày, đầu ngã sõng soài lên ghế sofa ngủ. Từ Tâm thấy vậy, chỉ có thể lên lầu lấy chăn lông xuống đắp cho anh, sau đó lấy ra miếng dán thuốc chưa dùng hết thành thạo bọc lấy mắt cá chân anh, trong quá trình này Hàn Sóc hoàn toàn không phản ứng. Từ Tâm thấy thời gian còn sớm, bây giờ nghỉ ngơi không tốt cho việc điều chỉnh múi giờ, nên đã đến kho xưởng để cắt mẫu, bắt đầu làm trang phục cho buổi trình diễn liên kết.
Sau khi cắm đầu làm được ba tiếng, Từ Tâm nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài cửa, cô mới cởi tạp dề đi ra ngoài, quả nhiên là Trương Mông và nhóm của anh ta đã về, hôm nay anh ta và Triệu Canh đi Thiên Tân chụp hình, đi về trong ngày, mệt phờ phạc cả người, vừa về thấy người nằm trên ghế sofa giật mình. Sau khi đã nhìn rõ rồi liền hưng phấn lên, ồn ào đến mức Hàn Sóc quấn chăn ngồi dậy với vẻ mặt ngái ngủ, hất tung chăn lông đi lên lầu tắm.
Đối với tính khí xấu của người này mọi người đều đã quen, chẳng ai để ý. Hàn Sóc vừa đi, mọi người liền kéo Từ Tâm trò chuyện, hỏi cô chuyến đi này thế nào, tiện thể cũng nói về những việc xảy ra ở studio trong thời gian qua.
Điều kỳ lạ là Cố Khâu Trạch không có trong số đó, sau khi Từ Tâm hỏi mới biết anh ta nhân lúc Hàn Sóc không có, gần như ngày nào cũng ra ngoài ăn chơi, lúc này chưa biết chừng đang lưu luyến quên lối về ở chốn phong lưu nào đó.
Từ Tâm đại khái kể một số tình hình của họ ở nước ngoài, chưa được một lúc Trương Mông đã hăng hái giành lấy đầu câu chuyện, lấy ra máy tính bảng cho Từ Tâm xem những bài báo gần đây trên mạng cùng với bình luận chia sẻ trên Weibo, lượng quan tâm đột ngột tăng vọt của Hàn Sóc lần này kèm theo buổi trình diễn của Chu Cận cũng vì thế mà nhận được khá nhiều sự chú ý.
“Chu Cận khi nào về?”
“Chắc sắp rồi, anh ta vốn định thời gian về gần như với hai người, nói thật hai người không phải tháng sau mới về sao? Sao lại về sớm vậy?”
Từ Tâm nói: “Bên TE đã đưa buổi họp báo lên sớm nên cũng giúp chúng tôi đổi vé máy bay.”
Vì việc này mà Hàn Sóc rất không vui, trên đường đi liên tục chế giễu TE không coi anh là người, anh vừa mới đi trình diễn xong hoàn toàn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải tham gia xong buổi họp báo, rồi ngồi máy bay đường dài hơn mười tiếng.
Trương Mông: “Ồ ồ.”
Từ Tâm nhân lúc Triệu Canh và những người khác đang nghỉ ngơi, lấy ra máy tính của mình, đưa bản thiết kế cho Trương Mông xem.
Trương Mông cầm lấy nhìn, rõ ràng đã sáng mắt.
“Được đấy Từ Tâm!” Anh ta lật xem một số bức phác thảo ban đầu của cô và chi tiết phối hợp, giơ cho cô một ngón cái, “Tốc độ phát triển bi3n thái này của em thực sự khiến anh áp lực rất lớn.” Mặc dù miệng nói vậy, nhưng Trương Mông vẫn rất nhiệt tình hỏi rất nhiều về những tiểu tiết của bộ trang phục này, còn đưa ra nhiều lời khuyên cho Từ Tâm về những chi tiết nhỏ dễ làm sai.
Hai người bất giác nói chuyện hơn nửa tiếng, Hàn Sóc tắm xong xuống lầu mới ngắt lời họ.
“Đi đâu ăn?” Đại gia Hàn vừa xuống đã nói thẳng một câu như vậy, mọi người nghe xong lập tức bật dậy từ tư thế nằm dài kiểu Bắc Kinh, báo ra những nhà hàng, cái sau đắt hơn cái trước, lúc này lại ai nấy đều không mệt nữa, có thể đi ăn tiệc lớn, dù mệt mấy cũng có thể bò dậy.
Hàn Sóc tùy tiện chọn một nhà hàng trong đề xuất của mọi người, Trương Mông và một chuyên viên trang điểm phụ trách lái xe, hai chiếc xe lớn nghênh ngang chạy đến nhà hàng hải sản.
Sau khi xuống xe mọi người đều đi trước, Từ Tâm tự nhiên đi bên cạnh Hàn Sóc, trong quá trình đó Hàn Sóc liếc nhìn cô: “Cô dán cái gì vào chân tôi vậy? Hôi thối, lại khó gỡ nữa.”
Nghe vậy, Từ Tâm lấy ra từ túi một gói miếng dán thuốc đưa cho anh rồi giải thích: “Tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói cái này rất có tác dụng nên khi ở sân bay thấy cửa hàng miễn thuế có bán thì tôi đã mua rất nhiều, bình thường khi anh nghỉ ngơi thì dán vào, có thể giảm bớt triệu chứng mệt mỏi và đau nhức ở chân anh.”
“Cô là Doraemon bản lậu hả?” Hàn Sóc khi thấy cô không đổi sắc mặt lấy ra từ túi một gói bao bì xấu xí như chỉ các cụ già mới dùng đã bắt đầu nhức răng, lại nhìn thấy màu sắc xấu tệ của sản phẩm thật càng không muốn nhìn thêm giây nào nữa liền trả lại cho cô. Hàn Sóc vô cùng chê bai nói, “Sau này cái này cô cứ làm cho tôi, chạm một cái tay tôi cũng dính mùi… Gì? Cô đi bệnh viện khi nào vậy? Cô lại còn có thời gian đi bệnh viện à?