Bị Gió Mê Hoặc

Chương 42: Cô vừa đi ra ngoài vừa nhắn tin cho Hàn Sóc: “Em đã về rồi.”



Chương 42: Cô vừa đi ra ngoài vừa nhắn tin cho Hàn Sóc: “Em đã về rồi.”

*

Hàn Sóc cứ nhìn bà như vậy, với nụ cười rạng rỡ và đẹp nhất để kể về thế giới mà lúc đó đối với anh còn quá xa lạ, rồi dần dần từ xa lạ trở nên quen thuộc, anh đã đặt một chân vào thế giới đó mà chính mình không hề nhận ra.

Bà cũng ngày càng gầy đi, vì tuổi tác, vì sinh nở, bà gần như trong tiềm thức đã nhạy cảm với vóc dáng của mình. Bà tiết chế ăn uống, say mê vận động, về sau thậm chí một ngày chỉ ăn nửa bát thức ăn, dần dần, cường độ luyện tập của bà bắt đầu đáng sợ, có lẽ là để duy trì phong độ nên thân hình càng ngày càng giảm đi, khuôn mặt so với lúc sinh con nhỏ đi cả vòng, vì thế khiến đôi mắt trông đặc biệt to, chiếm gần nửa khuôn mặt, nhìn rất đáng sợ.

Hàn Đông Tố đã từng ngăn cản, nhưng tình yêu và sự kiên trì của bà với sàn diễn cuối cùng đã khiến ông thất bại, cho đến sau này bà cuối cùng được chẩn đoán mắc chứng biếng ăn, tất cả như mùa đông lạnh lẽo đã đến, mọi người đều chìm trong đau đớn.

Nhưng Hàn Sóc lúc đó không hiểu, anh chỉ biết mẹ tuy trở nên ngày càng đáng sợ, nhưng đôi mắt ấy vẫn luôn sáng rực, như một tia sáng, chỉ cần đứng trên sàn diễn, dù bà gầy đến biến dạng thì cũng không thể che giấu được ánh hào quang vốn có.

Trước khi ra đi, bà nằm trên giường bệnh, cơ thể gầy đến chỉ còn da bọc xương, người cắm đầy những ống và dây trong suốt như một con bướm đã dùng hết sức lực để bay vượt biển khơi, cuối cùng kiệt sức, hình hài tiều tụy.

Bố anh ở bên cạnh, trong phòng bệnh còn có nhiều bác sĩ và y tá, Hàn Sóc lúc đó đã tám tuổi, ngoại trừ thời thơ ấu, đó là một trong những lần hiếm hoi anh khóc đau lòng đến thế.

“Con yêu, đừng khóc.” Bà mỉm cười nhẹ, ánh mắt lướt qua người con trai, cuối cùng dừng lại trên người chồng, “Em luôn rất hạnh phúc.”

Đây là lời tự thuật duy nhất về cuộc đời của một người phụ nữ đã đốt cháy cả đời mình vì đam mê.

Hàn Đông Tố nắm chặt tay bà, ông quay lưng về phía Hàn Sóc, giữa tiếng khóc của mọi người trông thật im lặng.

Sau này Hàn Sóc lớn lên, và càng lớn, anh càng giống bà, sau đó Hàn Đông Tố gặp anh ngày càng ít, thời gian ở lại công ty ngày càng nhiều. Sau khi Hàn Sóc vào cấp ba, đôi khi cha con họ một tháng cũng không gặp mặt một lần, gặp nhau cũng chẳng có gì để nói.

Lúc học lớp 10, chiều cao của Hàn Sóc đã gần đạt tới 1m88, sau khi nhập học chẳng bao lâu, anh tự đến gặp giáo viên xin chuyển vào lớp năng khiếu của trường, Hàn Đông Tố không lâu sau đã biết chuyện này, dù sao ngành học của học sinh cần phải thông báo cho phụ huynh và cần phụ huynh ký tên đồng ý.

Tối hôm đó Hàn Đông Tố về nhà rất sớm, hai cha con lần đầu tiên ngồi ở hai bên bàn ăn, nghiêm túc trò chuyện.

Hàn Sóc biết bố sẽ không đồng ý, nhưng anh vẫn kiên quyết.

Ba ngày sau, Hàn Sóc nhận được giấy đồng ý đã có chữ ký của bố, đặt lặng lẽ trên bàn trà.

Và sau đó mỗi buổi diễn của Hàn Sóc, Hàn Đông Tố đều không đến xem, ông chỉ đến năm Hàn Sóc thi đỗ vào trường đại học A. àn Sóc đề xuất muốn dọn ra ngoài ở, Hàn Đông Tố liền mua một biệt thự tặng anh, cũng vì chuyện này, Hàn Sóc mới chính thức đưa việc thành lập studio vào kế hoạch.



Hàn Sóc không nói tiếp nữa, sau khi kể xong câu chuyện dài này, vẻ mặt của Hàn Sóc vẫn bình thản, trong giọng nói không có cảm xúc đặc biệt nào, nhưng Từ Tâm biết, bà ấy chắc chắn có vị trí quan trọng trong cuộc đời của Hàn Sóc, không chỉ vì bà sinh ra anh, mà vì ảnh hưởng của bà đối với anh vượt xa tất cả những gì anh đã trải qua cho đến nay. Bà đã mang lại cho anh quá nhiều, chẳng hạn như tình yêu, chẳng hạn như… trong cuộc đời của mỗi người đều nên có một niềm đam mê nồng cháy, đáng để dùng cả đời để đốt cháy.

Anh đang đi trên con đường mà mẹ chưa đi hết, nhưng lại đi ra một con đường hoàn toàn khác với mẹ.

Sự im lặng của Từ Tâm khiến không khí trở nên hơi nặng nề, nhưng Hàn Sóc ôm cô và cười.

Anh gục đầu vào xương quai xanh của cô, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào, vì động tác rất nhẹ nhàng nên trông giống như đang an ủi. Từ Tâm từ từ thả lỏng, cổ áo vì động tác của hai người mà hơi lỏng ra, để lộ một mảng da trắng dưới xương quai xanh.

Ở góc độ này, khoảng cách này, rất thích hợp để hôn, cũng thích hợp để l@m tình.

Nhưng Hàn Sóc chẳng làm gì cả.

Hàn Sóc: “Tôi đã kể xong rồi, còn của em thì sao?”

Từ Tâm cúi đầu nhìn đỉnh đầu anh, đưa tay vuốt nhẹ, sau khi bình tĩnh lại một chút, cô từ từ mở lời.

Về gia đình cô, về… chàng thiếu niên đó.

Cô ngạc nhiên rằng mình cũng có thể bình tĩnh như vậy, vì thế hơi hiểu cảm giác của anh lúc này.

Tuy nhiên khi Từ Tâm kể xong, cúi đầu nhìn lại, người đàn ông trong lòng đã nhắm mắt, hơi thở đều đặn, không biết đã ngủ từ lúc nào.

Từ Tâm bỗng bật cười. Cô từ từ đứng dậy, đắp chăn cho anh rồi lặng lẽ thay bộ quần áo khô đã được khách sạn trả lại, xoay người rời đi.

Khi ra khỏi khách sạn, trời đã tạnh mưa, mặt đất đầy vũng nước, trong không khí có mùi đất và cỏ xanh. Cái lạnh thấm qua cổ áo, Từ Tâm thở ra một hơi, gọi một chiếc taxi về nhà.

Cả thành phố như chìm vào một giấc ngủ dài.

Nhưng Từ Tâm lại cảm thấy chưa bao giờ mình có khoảnh khắc tâm hồn yên ổn đồng thời tỉnh táo như vậy, dường như bầu trời không còn cao, con đường không còn tối, thế giới của cô đang dần trở nên rõ ràng và tươi sáng.

Bất kể kết quả thế nào, muốn tiến về hướng nào, cô sẽ không còn cảm thấy bối rối và sợ hãi nữa.

Hàn Sóc đã bay về Bắc Kinh vào sáng mùng bốn Tết, anh còn lịch làm việc ngày hôm nay, người khác vẫn đang nghỉ ngơi nhưng anh đã chuẩn bị bận rộn.

Từ Tâm tối hôm đó nói với mẹ rằng mình có máy bay vào mùng năm, Chu Lam Ngọc tuy không hiểu tại sao cô phải khởi hành sớm như vậy, nhưng Từ Tâm giải thích rằng công ty còn việc, Chu Lam Ngọc đã gật đầu đồng ý, thậm chí lần cuối cùng từ biệt với Từ Châu Bình, ông cũng nói: “Con chăm chỉ như vậy rất tốt, sắp năm ba rồi, phải xem xét phương hướng sau khi tốt nghiệp, nếu quyết định thi cao học hoặc du học thì dùng thẻ bố đưa cho con để đăng ký học, việc công ty có thể tạm gác lại.”

Từ Tâm gật đầu.

Tối hôm đó cô ngủ một giấc ngon, sáng hôm sau tài xế do Từ Châu Bình cử đến đưa Từ Tâm ra sân bay. Cô mang theo một chiếc vali cỡ lớn, bên trong là một số túi xách và quần áo mới mà Chu Lam Ngọc đã mua cho cô trước Tết, tuy cô không thích nhưng vẫn theo lời dặn của Chu Lam Ngọc mà cho vào vali.

Khi xuống máy bay đã là trưa, cô vừa đi ra ngoài vừa nhắn tin cho Hàn Sóc: “Em đã về rồi.”

Khi lên xe, Hàn Sóc có lẽ vừa bận xong, trực tiếp gọi điện cho cô. Từ Tâm nghe máy, Hàn Sóc hỏi: “Em đến đâu rồi?”

“Sân bay.” Từ Tâm báo địa chỉ trường học.

Hàn Sóc nghe thấy, nói: “Về studio đi, Bé Sữa chưa được cho ăn.”

Nghe vậy, Từ Tâm vội vàng đổi địa chỉ với tài xế.

Từ Tâm hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Lam Tú.”

“Đang bàn về chuyện chụp ảnh à?”

“Ừ.”

Anh nghe có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ là do mấy ngày này làm việc liên tục và thiếu ngủ. Cả studio hiện giờ đều đang nghỉ lễ, chỉ có anh là ông chủ vẫn phải đi ra ngoài làm việc, bên cạnh không có ai giúp đỡ.

Hàn Sóc: “Tối nay đưa em đi ăn cơm.”

“Hả?”

“Với người lớp Trình diễn thời trang, sinh viên năm hai năm ba đều có mặt.”

“…” Từ Tâm ngỡ ngàng, “Họ không về nhà à?”

“Tất cả đều ở Bắc Kinh hoặc vùng lân cận.” Hàn Sóc tùy tiện trả lời, “Những người ở ký túc xá của em cũng đều ở Bắc Kinh phải không?”

Từ Tâm: “Sao anh biết?”

“Bạn gái của Trâu Lam không phải cùng ký túc xá với em sao? Cô ta cũng đi, cô ta cũng dẫn theo hai người trong phòng các em.”

“… Anh quen Cố Văn à?”

“Không quen.” Hàn Sóc nói nhạt nhẽo, “Nhưng trước đây cùng trường có gặp vài lần. Cao gầy tóc ngắn, vì hai lớp chúng tôi ở đối diện chéo nhau, cô ta đứng ở cửa lớp mỹ thuật nhìn tôi vài lần như nhìn tên lưu manh ấy, nên có chút ấn tượng.”

“…”

Giờ này không bị kẹt xe, Từ Tâm đ ến biệt thự lúc một giờ rưỡi.

Dì Trần vẫn chưa về, Từ Tâm dùng chìa khóa mở cửa, cách đó không xa, Bé Sữa vốn đang nằm bẹp trên sàn đá cẩm thạch với vẻ uể oải, vừa thấy cô lập tức dựng tai lên, cả bốn chân nhảy cẫng lên, “gâu gâu” sủa và chạy về phía cô. Đáng tiếc là sức chân sau của nó vẫn không đủ, chỉ chạy được vài bước chân sau đã mềm nhũn xuống đất, nhóc tí hon vẫn kiên trì dùng hai chân trước cố gắng nhảy đến bên chân Từ Tâm.

Từ Tâm cảm thấy ấm áp trong lòng, cô buông vali xuống, cúi người bế nó lên.

“Nhớ chị không?” Từ Tâm dịu dàng cọ vào mặt Bé Sữa, Bé Sữa hào hứng giơ chân ôm lấy cô, há miệng to nhẹ nhàng ngậm cằm của Từ Tâm, li3m đi li3m lại như thể đói lắm.

Từ Tâm cảm thấy trái tim mình mềm như một vũng nước, cô bế Bé Sữa đi vào bếp, đổ thức ăn cho chó con và sữa vào với nhau, đợi khi mềm ra một chút rồi bóp nát một viên canxi trộn vào. Khi cô làm những động tác này, Bé Sữa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thức ăn cho chó, thỉnh thoảng duỗi chân ra với lấy, có vẻ như muốn chạm nhưng không với tới, giống như một đứa trẻ.

Sau khi trộn viên canxi vào sữa, Từ Tâm đặt Bé Sữa xuống đất, đặt đ ĩa nhỏ trước mặt nó.

Hôm nay Bé Sữa ăn muộn, đói không chịu nổi, vừa mới chạm mũi vào sữa và thức ăn ẩm ướt là muốn vùi cả mặt vào bát, chân nhỏ liên tục móc vào bát nhỏ, ăn rất thích thú.

Nhìn nó ăn sạch, Từ Tâm rửa sạch bát, lại đưa Bé Sữa đến chỗ bồn cho chó đi vệ sinh, phục vụ xong con vật nhỏ, Từ Tâm mới cầm máy tính xách tay đến kho. Bé Sữa lảo đảo đi theo sau Từ Tâm, bây giờ nó đã lớn hơn một chút, không còn như lúc mới đến ăn no rồi ngủ ngủ no rồi ăn, giờ đây nó tràn đầy năng lượng, ban ngày điên cuồng tiêu hao năng lượng, tối mới chịu ngoan ngoãn ngủ, Từ Tâm cũng thuận theo nó.

In bản vẽ ra, Từ Tâm bắt đầu cắt mẫu, từ đầu đã tập trung tâm trí và không dừng lại nữa. Sau khi Hàn Sóc về thấy chiếc vali ở cửa, cũng không thấy ai ở sảnh chính, không cần nghĩ ngợi đã bước thẳng về phía kho, mở cửa ra thấy ngay bóng dáng cô đang cúi đầu làm việc.

Hàn Sóc dựa vào khung cửa nhìn một lúc, sau đó quay người lên lầu, khi xuống tay xách một chiếc túi, túi quà cao cấp màu trắng tinh, ở giữa in một logo không quá nổi bật.

Từ Tâm bị âm thanh gõ cửa của anh làm giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.

Bé Sữa vốn đang chơi ở góc, thấy Hàn Sóc liền sủa rất to, nhưng cửa kho có một bậc thang, nó chỉ biết đi xuống mà không biết lên, lúc này chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Hàn Sóc, sốt ruột đi vòng tròn tại chỗ.

Từ Tâm đặt kéo xuống, cởi tạp dề, đi qua bế Bé Sữa lên.

Ngay sau đó Bé Sữa đã bị người trước mặt bế đi, đổi lại, Hàn Sóc đưa chiếc túi trong tay cho cô.

Từ Tâm nhìn vào trong, bên trong có một hộp quà nhung tinh xảo.

“Luisa Beccaria…” Từ Tâm khẽ đọc dòng chữ tiếng Anh trên hộp, đây là một thương hiệu Ý, không có cửa hàng ở trong nước, “Tại sao lại tặng em cái này?”

“Không phải chưa cho em tiền thưởng sao? Cái này để bù.” Hàn Sóc một tay bế Bé Sữa dựa vào tường, phóng khoáng và lười biếng.

Từ Tâm gật đầu.

Hai người đi đến phòng khách, Từ Tâm kéo vali vào phòng trước, Hàn Sóc cũng không có việc gì làm, đi theo suốt đường. Khi Từ Tâm mở vali, Hàn Sóc liếc nhìn chiếc váy đặt trên cùng, lập tức nhăn mày ghét bỏ: “Em mua à?”

Từ Tâm nhìn qua, lắc đầu, nói không phải.

Sắc mặt Hàn Sóc mới đẹp lên một chút, giây tiếp theo anh nhếch môi chế giễu, nói: “Nếu thẩm mỹ của em đã trở nên tệ như vậy thì tôi có lẽ không còn xa việc sa thải em nữa… Cái gì vậy chứ, em mặc vào sẽ trông già hơn tuổi thật tám tuổi.”

Anh cúi người, dùng một ngón tay tùy tiện vén chiếc váy trị giá năm con số lên, chất liệu của bộ quần áo này nặng đến mức ngón tay anh hơi bị ép xuống, chẳng bao lâu sau đã bị Hàn Sóc vứt lên giường. Anh hơi ngẩng cằm về phía Từ Tâm, ra hiệu cho cô mở hộp quà anh tặng: “Mở ra xem đi, thẩm mỹ của tôi không biết tốt hơn ai kia bao nhiêu lần.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com