Bị Gió Mê Hoặc

Chương 48: Anh để lại những gì, em chỉ cần nhớ trong lòng là được.



Chương 48: Anh để lại những gì, em chỉ cần nhớ trong lòng là được.

*

Từ Tâm nhắm chặt mắt, những ngón tay vô thức luồn vào mái tóc anh, vuốt v3 dịu dàng. Cô có thể cảm nhận được động tác của anh từ lúc đầu thô bạo, dần dần chậm lại và trở nên dịu dàng hơn. Miệng anh có mùi thuốc lá Hồng Vạn vừa hút, pha lẫn với mùi hương đặc trưng của riêng anh, khiến Từ Tâm cảm thấy say đắm, choáng váng và không thể buông tay.

Khi hai người thở hổn hển tách ra, giữa đôi môi ướt át phát ra một tiếng “Chậc” mập mờ, Từ Tâm thở không đều, há miệng để lấy lại hơi sau cơn thiếu oxy. Chính lúc đó, ngón tay Hàn Sóc đặt lên môi cô, anh dùng ngón cái lau đi vết ướt bên mép cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống môi dưới sưng của cô khi cô đang há miệng thở, với lực độ nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu và nhắc nhở, vuốt v3 dấu răng trên đó.

Cả hai vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, h@m muốn phá huỷ trong anh hoàn toàn bị cô k1ch thích ra ngoài, ánh mắt tràn đầy nhiệt độ muốn xé nát cô. Còn Từ Tâm lúc này chỉ muốn khảm mình vào lòng anh, nên cả hai đều dần trở nên yên lặng, tự bình tĩnh lại.

Rất lâu sau, Hàn Sóc mới phá vỡ sự tĩnh lặng: “Đang nghĩ gì vậy?”

Giọng anh khàn đặc, khi vang lên bên tai mang đến một cơn rùng mình tê dại, trầm ấm và đầy quyến rũ.

Từ Tâm ôm cổ anh, khi cúi đầu, trán cô chạm vào trán anh. Cô nói: “Em đang nghĩ, sau này anh có khiến em hối hận không.”

Trong đáy mắt Hàn Sóc vẫn còn sót lại d*c vọng lúc nãy, nghe vậy, anh khẽ cười: “Đã chạy về rồi, giờ mới nghĩ à?”

Từ Tâm nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt có chút trầm tư.

Một lúc sau, cô gật đầu, nghiêm túc tán thành: “Cũng đúng.”

Anh nói không sai, đã chạy về rồi, nghĩ những điều này đều là thừa.

Đã liều lĩnh không ngần ngại thì đừng hỏi tương lai, cũng đừng hỏi đường lui.

Anh chính là tương lai và đường lui của cô.

Khi yên lặng lại, hai người nhìn nhau và lại không kìm được cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Cô như đứa trẻ nếm thử lần đầu đã nghiện, còn anh cũng sẵn lòng thoả mãn cơn nghiện của cô. Những nụ hôn sau đó không còn sự thô bạo ban đầu, mà mang đến sự quấn quýt sâu đậm hơn.

Lần này anh càng hư hơn, dày dạn kinh nghiệm, liên tục chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng lùi lại, ánh mắt và hơi thở đều mang theo sự quyến rũ và anh thích thú làm vậy. Từ Tâm bị trêu đến mức mắt mờ đi, đôi mắt phủ một tầng nước đầy tình ý, cho đến khi không thể chịu đựng được sự nếm trải hời hợt này nữa, cô túm chặt tóc anh không cho anh lùi lại.

Lúc này, Hàn Sóc mới để tiếng cười đắc thắng thoát ra từ cổ họng, cũng đã ngắm đủ vẻ mặt đầy h@m muốn của người phụ nữ nhỏ bé sau khi đ ộng tình, không còn trêu đùa cô nữa mà khẽ bảo cô mở miệng, dụ dỗ cô thè lưỡi ra, họ hôn nhau công khai, dường như hôn thế nào cũng không quá đáng, hôn thế nào cũng không đủ.

Từ Tâm được hôn đến ngất ngây, trong cơn mơ màng, anh bảo cô xoay người, Từ Tâm ngoan ngoãn nằm sấp, Hàn Sóc vén áo cô lên, để lộ hình xăm đó.

Hàn Sóc nhìn chằm chằm vào hình xăm, mãi không nói gì, Từ Tâm quay đầu định nói điều gì đó, Hàn Sóc đã cúi đầu cắn lên đó. Anh dùng khoảng bốn năm phần sức, như thể đang trút giận, chẳng mấy chốc đã cắn vùng da có hình xăm đỏ lên, để lại nhiều dấu răng rõ ràng và chồng lên nhau. Từ Tâm rất đau, xương b ướm không tự chủ căng lên, nhưng cô nhanh chóng ép mình thả lỏng, nuông chiều để anh tự do làm mọi thứ sau lưng cô.

Đôi mắt Hàn Sóc chẳng mấy chốc đã bị sự dịu dàng và thuận theo của cô đốt cháy đỏ rực, anh ngẩng đầu, đột nhiên khàn giọng hỏi: “Em có từng xem anh là cậu ta không?”

Cô sớm đã biết, đêm đó anh đã nghe hết câu chuyện của cô.

Từ Tâm im lặng một lúc.

“Không có. Chưa từng có lần nào cả.” Giọng cô như một mặt hồ tĩnh lặng, rộng lớn và trong vắt, thuần khiết đến nỗi không thể giấu một chút bí mật nào. “Cậu ấy là cậu ấy, anh là anh.”

Họ quá khác nhau, một người là cơn gió mùa hè trong sạch và tươi đẹp, thổi qua rồi tan biến, không thể nắm bắt, cũng không muốn nắm bắt, còn người kia là sương giá thấu xương của mùa đông, đập vào tim người, luôn phải cứng rắn và bá đạo để lại dấu vết, khiến người ta đau đớn đồng thời cũng khắc sâu vào ký ức.

Anh cũng quá thông minh, quá xảo quyệt, hoàn toàn không thể so sánh với Trần Kiêu ngây thơ và chân thành thuở thiếu niên.

Anh vừa bảo cô về nhà, lại bảo cô làm những gì cô muốn làm, anh rõ ràng biết điều cô muốn làm là gì.

Anh cố tình phô bày sự cô đơn của mình, phô bày sự yếu đuối của mình, khiến cô không yên tâm, khiến cô không nỡ, khiến cô phá vỡ xiềng xích trở về bên anh.

Từ Tâm đều biết rõ.

Anh quá kiêu ngạo, muốn gì thì sẽ dùng mọi cách để đối phương chủ động đến bên mình, giống như sáng nay, ánh mắt viết đầy mong muốn cô ở lại, nhưng miệng lại chẳng nói gì, thà cô đơn đến chết cũng không chịu cúi đầu khẩn cầu.

Nhưng Từ Tâm thấy như vậy rất tốt.

Vì trong tình yêu của cô có phần kiêu ngạo đó của anh.

Cô cũng không nỡ để anh phải cúi đầu trước bất kỳ ai.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất rọi xuống hai người đang ôm chặt nhau, người đàn ông đang nằm trên người cô từ từ cúi xuống, kéo mặt cô lại, khi môi răng chạm nhau, anh mới phát ra tiếng hừ lạnh như đe dọa: “Có cho em cũng không dám.”

Từ Tâm nhắm mắt lại. Lúc này mới cảm nhận sâu sắc, hóa ra mùa hè bên ngoài lồ ng, là như thế này.

Không khí dính người, nóng bức.

Ánh nắng thật ấm áp.

Tiếng vỗ cánh của chim thật rõ ràng.

Người đàn ông yêu sâu đậm nặng nề, nóng bỏng và chân thực.

Lòng dũng cảm như hòa vào từng giọt máu, khiến cơ thể trở nên nhẹ bỗng, nhưng trái tim lại trở nên nặng trĩu, như thể mỗi bước đi đều chạm đất, khiến người ta vô cùng an tâm.

Từ Tâm nghĩ.

Hóa ra cái gọi là sống mà cô hằng mong mỏi và kỳ vọng, lại là một điều đáng để cô rơi lệ đến vậy.

Không hay không biết, hai người đã chuyển sang tư thế ôm nhau đối mặt trên ghế sofa, giống như hai cung dài ngắn khác nhau, khoảng trống duy nhất ở giữa là Bé Sữa đang ngủ mê mệt, nó nằm ngửa bốn chân chổng lên trời, ngủ đến nỗi mũi nổi bong bóng nước.

Hàn Sóc ôm cô, khuỷu tay áp vào hông cô, lòng bàn tay đặt trên lưng cô. Trong không khí tĩnh lặng có thứ gọi là “thỏa mãn”, khiến cả hai người bị hôn đến sưng môi đều không muốn nói chuyện, cũng không muốn cử động.

Lúc này, chiếc điện thoại của Hàn Sóc vốn đặt trên ghế sofa cuối cùng đã rơi xuống đất trong tình trạng lung lay sắp đổ, Từ Tâm nghe thấy động tĩnh, hơi xoay người nhặt lên, màn hình vẫn sáng, dừng lại ở giao diện ghi chú, bài viết quan hệ công chúng chỉ viết được một phần mở đầu thì đã bị cô làm gián đoạn, phía sau là một màn trắng.

“Lãng phí cả một buổi chiều rồi.” Từ Tâm trả điện thoại cho anh, tuy miệng nói vậy, nhưng bản thân cũng không đứng dậy.

Hàn Sóc nghe vậy, siết chặt cánh tay ôm cô chặt hơn, tựa trán vào trán cô, nhìn cô cười nhẹ: “Cũng không thiệt.”

Câu nói này của anh có ý ám chỉ, cũng mang theo trêu đùa, Từ Tâm nhìn vẻ giễu cợt trong mắt anh, không kìm được hơi ngẩng cằm lên.

Nụ hôn là thứ dễ nghiện.

Cho đến khi Nãi Bảo cảm thấy bị hai người ép lại, muốn lật người nhưng phát hiện không có khoảng trống để lật, móng vuốt của nó chặn vào bụng dưới của Hàn Sóc rồi từ từ tỉnh dậy.

Đôi môi dính chặt vào nhau cuối cùng cũng lưu luyến tách ra.

Họ thở hổn hển nhìn nhau, cùng lúc bật cười.

Cuối cùng Từ Tâm vẫn là người đứng dậy trước, kéo Hàn Sóc dậy theo, cùng nhau nghiên cứu cách viết bài phát biểu quan hệ công chúng này.

Người đàn ông ngồi xếp bằng ôm cô vào lòng, cằm đặt lên vai Từ Tâm, dùng khóe mắt không mấy hứng thú nhìn cô gõ chữ.

Từ Tâm suy nghĩ rất lâu, cái đầu vốn linh hoạt trong lĩnh vực thiết kế lại gặp khó khăn với việc này.

Cô hơi nhíu mày, vì quá tập trung suy nghĩ nên không nhận ra ánh mắt của Hàn Sóc, giây tiếp theo điện thoại đã bị anh lấy đi. Hàn Sóc đặt hai tay lên vai cô, cong tay gõ chữ, chẳng mấy chốc đã viết cả một đoạn dài, nhưng khiến Từ Tâm càng đọc càng giật mình.

“Anh định viết như thế này à?”

“Ừm.”

“…Không được.”

“Anh là sếp, anh quyết định.”

Từ Tâm: “…”

Từ Tâm giơ tay định lấy lại điện thoại, nhưng Hàn Sóc nhẹ nhàng đưa tay về phía trước, Từ Tâm không thể với tới. Thấy cô lại nhíu mày, Hàn Sóc hôn lên cổ cô, uể oải nói: “Sợ à?”

“Không tốt cho anh đâu.” Từ Tâm thành thật trả lời.

“Chỗ nào không tốt?” Anh ngửi mùi hương trên người cô, cười nói, “Là ánh mắt của anh không tốt, hay em không đủ tốt?”

Rõ ràng đều cùng một ý… Từ Tâm bất lực ôm lấy mặt anh, nghiêm túc nói: “Ít nhất là năm nay thì không được.”

Hàn Sóc nhìn cô sâu thẳm.

Cô luôn có những kiên trì kỳ lạ trong chuyện của anh, phần lớn là xuất phát từ sự bảo vệ.

Cuối cùng Hàn Sóc vẫn ném điện thoại cho cô, tay vươn qua người cô đến bàn trà, sau đó lấy một điếu thuốc châm lửa.

Hàn Sóc hút được nửa điếu, thấy Từ Tâm nhìn mình, anh nhướng mày, đưa thuốc cho cô.

Từ Tâm đưa tay nhận lấy, hút một hơi. Quả thật là thuốc nặng, cay đến mức cổ họng có cảm giác muốn ho, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Tư thế cô cầm thuốc rất nữ tính, chỉ dùng đầu ngón trỏ và ngón giữa kẹp hờ, khi thở khói ra có một loại khí chất yên tĩnh và gợi cảm.

Hàn Sóc nhìn một lát, đột nhiên hỏi: “Điếu cuối cùng à?”

Từ Tâm nhìn anh, lắc đầu: “Không phải.”

“Khi nào thì cai?”

“Khi không cần hút nữa.”

Lúc nhỏ hút thuốc thuần túy là vì nổi loạn, để chống đối người lớn, sau này, hút thuốc trở thành một nhu cầu.

Người ta thường nói người không đủ kiên định mới nghiện ngập, nhưng Từ Tâm nghĩ nghiện ngập không phải là điều xấu, con người luôn cần có một chút lý do và niềm tin từ bên ngoài để trở thành động lực cho hành động nào đó. Đôi khi bản thân cơn nghiện không quan trọng, biết tại sao mình nghiện mới có thể luôn giữ nhận thức rõ ràng về bản thân.

Hàn Sóc đợi cô hút xong hơi thứ hai liền lấy lại điếu thuốc, ngậm trong miệng, không cho cô chạm vào: “Học hút từ khi nào?”

“Lúc học cấp ba.”

“Còn hình xăm?”

Từ Tâm suy nghĩ một lát, nói: “Sau khi tiễn cậu ấy lên máy bay thì đi xăm. Không thể đến tiệm nổi tiếng, vì có thể gặp người cùng trường nên chỉ có thể đến tiệm nhỏ bên đường, xăm trong căn phòng nhỏ có rèm che ở tận trong cùng.”

Cô vẫn còn nhớ căn phòng nhỏ đó trông như thế nào – có một vài chiếc ghế nằm, bố trí rất lộn xộn, xung quanh xếp đầy các loại thuốc màu và dụng cụ xăm. Ánh sáng rất mờ, ánh nắng xuyên qua khe tường, màu trắng ấm áp chiếu rọi lên lớp bụi dày đặc.

Cô cởi áo ngoài và áo lót, quấn áo trước ngực, nằm sấp trên chiếc ghế dường như đã có tuổi đời, cảm nhận người đàn ông trung niên thành thạo đang cào trên lưng mình hơi thô bạo, giống như đang dùng dao. Vị trí đó sát xương, nên mỗi lần động đậy đều giống như dao đang khoan vào da thịt, thêm vào đó thuốc tê lúc đó được bôi rất thô sơ, chỉ xăm một bên cánh nhỏ, cổ cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng khi cô trả tiền và bước ra khỏi cửa tiệm, cảm nhận ánh nắng chiếu lên người khoảnh khắc đó, Từ Tâm lại cảm thấy như mình sống lại lần nữa.

Đau đớn làm cho tất cả cảm giác tồn tại trở nên rõ ràng.

Chính lúc đó cô mới hơi thấy thư thái.

Có những người sẽ luôn thoáng qua trong cuộc đời bạn.

Anh để lại những gì, em chỉ cần nhớ trong lòng là được.

Nghe cô nhẹ nhàng kể xong những điều này, Hàn Sóc mới cười, như đang chế giễu cô ngốc nghếch.

“Nhưng cũng khôn ngoan đấy, giấu ở chỗ đó, mẹ em cũng không phát hiện ra.”

“Ừm.”

Câu chuyện đột nhiên đề cập đến gia đình Từ Tâm, không khí hơi thay đổi. Từ Tâm nhìn anh, người sau nhận ra ánh mắt của cô, khẽ nở một nụ cười thờ ơ. Từ Tâm giơ tay về phía anh, sờ l3n đỉnh lông mày anh: “Đừng lo lắng, bên nhà em, em có chừng mực.”

Hàn Sóc bật cười.

“Anh không lo lắng.” Điếu thuốc đã cháy hết, bị Hàn Sóc tiện tay ấn vào gạt tàn, anh nắm lấy tay cô cắn một cái, “Người phụ nữ của anh, tài giỏi lắm.”

Từ Tâm mỉm cười.

“Ừm.”

Tối đó, Trương Mông sợ Hàn Sóc một mình trong biệt thự cô đơn, đặc biệt đóng gói một ấm nước đường từ nhà chạy đến gấp, nhưng vừa mở cửa, anh ta đã sửng sốt, suýt làm rơi bình giữ nhiệt.

Từ phòng khách rẽ một góc là có thể nhìn thấy bên trong bếp, Trương Mông há hốc miệng, ngây ngốc nhìn hai người trong bếp, bóng dáng cao lớn của người đàn ông gần như che kín hoàn toàn người phía trước, khi Trương Mông đến, người bên trong đang cúi người cắn một miếng khoai lang… Khi hoàn hồn, Trương Mông dùng sức véo mạnh một cái vào cánh tay, lập tức đau đến mức kêu lên một tiếng “oái”.

Tiếng động này làm kinh động hai người đang quấn quýt trong bếp, Hàn Sóc quay người đi đến bên cửa, tay chống vào khung cửa, lạnh lùng nhìn anh ta.

Trương Mông bị ánh mắt của Hàn Sóc dọa đến mức cứng người, gần như theo phản xạ có điều kiện giơ cao bình giữ nhiệt trên tay làm bùa hộ mạng, người vốn linh hoạt trong lời nói lúc này thậm chí trở nên lắp bắp: “Tôi… tôi đến… đưa, đưa nước đường…”

Ánh mắt Hàn Sóc lại lạnh lùng rơi xuống tay Trương Mông.

Chính lúc này Từ Tâm đi ra giải cứu anh ta.

Cô thò đầu ra từ nhà bếp, tay vẫn cầm một cái muôi, nhìn thấy Trương Mông, mỉm cười: “Trùng hợp thật, em cũng đang làm.”

“…” Trương Mông nhìn Từ Tâm, lại nhìn Hàn Sóc: “Hai… hai người…” Anh ta nhìn Hàn Sóc kéo mặt xuống quay lại ghế sofa, mở điện thoại gõ chữ lộp cộp, mới run rẩy hỏi Từ Tâm, “Từ Tâm à, hôm nay em, không phải về nhà sao?”

“Gần đây có quá nhiều việc, em tạm thời không về.”

Từ Tâm nhận lấy nước đường từ tay Trương Mông định mang đi hâm nóng: “Tối nay ngủ ở đây chứ? Em đi rót cho anh một bát.”

Trương Mông thậm chí không nhớ mình đã đồng ý như thế nào, đợi Từ Tâm đi vào bếp, anh ta mới rón rén ngồi xuống bên cạnh Hàn Sóc. Vừa ngồi xuống, Hàn Sóc đã ném điện thoại vào tay anh ta.

Trương Mông cầm lên xem, là một bài viết quan hệ công chúng đã viết xong.

Anh ta càng đọc càng ngạc nhiên, cái đầu to đầy thắc mắc.

“Đây là cái gì… công ty là cái gì? Thương hiệu mới lại là cái quái gì?”

Hàn Sóc: “Theo nghĩa đen thôi. Thực ra năm ngoái tôi đã có ý tưởng này, nhưng thời cơ chưa đến, tôi không nói với các anh. Năm nay mọi người phát triển đều tốt, điều kiện cũng đã đạt cơ bản, thừa thế mà lên, đẩy chuyện này vào đúng hướng, tranh thủ thời gian, có lẽ có thể hoàn thành trước khi tuyển chọn tuần lễ thời trang, tôi sẽ tìm người chịu trách nhiệm riêng, các anh đều không cần lo lắng. Thương hiệu mới thành lập như một công ty con, anh và Trần Hoa theo tôi mấy năm, tôi không có gì để báo đáp các anh, cái này coi như là tiền chia lãi cho các anh những năm qua, tính luôn Từ Tâm, mỗi người bỏ ra một ít tiền, tính vào cổ phần cá nhân. Thương hiệu các anh tự làm, phương hướng lớn theo công ty, còn lại xem ý tưởng của các anh, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com