Nắm bắt được cảm xúc chủ đạo, nhưng xử lý chi tiết vẫn cần cân nhắc thêm, Tô Dụ Nghi như đang dồn hết tất cả những gì học được trong đời vào lúc này.
Suy đi tính lại, cảm thấy không còn gì để cải thiện nữa, cô mới quay lại trò chơi.
Bách Lý gương mặt nghiêm nghị, còn Hoắc Huyền vốn đang cúi đầu, từ từ ngẩng lên.
Trên gương mặt non nớt hiện lên vẻ điềm tĩnh không hợp với lứa tuổi.
Ánh mắt Tô Dụ Nghi chất chứa tức giận, nhưng cô nắm chặt tay, kìm nén không bùng phát.
"Bách Lý tướng quân."
Giọng cô trong trẻo, nhưng gọi là "tướng quân", không phải "sư phụ", ngầm nhấn mạnh địa vị.
"Được ngài dạy dỗ và quan tâm hơn một năm, Hoắc Huyền trong lòng vô cùng biết ơn. Hôm nay luyện quyền chưa đạt yêu cầu của ngài, là lỗi của ta. Trong thời gian tới, ta nhất định sẽ khổ luyện, cố gắng sớm thành tài.
Nhưng lời ngài vừa nói, Hoắc Huyền thực sự không thể đồng tình."
Bách Lý không ngờ Hoắc Huyền phản ứng kịch liệt và cứng rắn đến vậy, nhưng lời nói có lý có tình, khiến ông không tự giác buông tay sau lưng, khoanh trước ngực.
...
...
Đây là tư thế của cấp dưới khi lắng nghe.
Tô Dụ Nghi dừng lại một chút, "Tướng quân, một ngày là sư phụ, cả đời là sư phụ của ta. Nhưng ngoài ra, ta còn là công tử họ Hoắc, thiếu chủ của Hoắc gia quân, tướng quân tương lai. Hiện tại ngài phục vụ phụ thân ta, tương lai sẽ là thuộc hạ của ta.
Dù là công hay tư, tình hay lý, ngài cũng không nên nói hai chữ 'vũ nữ’. Đối với ta, đó là sự sỉ nhục lớn."
Nghe xong, Bách Lý không biểu lộ nhiều, nhưng trong mắt lóe lên ánh sáng nhẹ. Sau bao ngày dạy dỗ, đây là lần đầu tiên ông thấy ở Hoắc Huyền sự kiêu hãnh và khí phách của gia tộc họ Hoắc.
Ông không những không phản cảm với thái độ này của Tô Dụ Nghi, ngược lại, một kẻ bị chỉ vào mũi chửi là "vũ nữ" mà không phản ứng mới là kẻ hèn nhát thực sự.
Là đàn ông, sao có thể không có chút khí phách?
Bách Lý quỳ một gối. "Xin công tử trừng phạt."
Tô Dụ Nghi kìm nén xung động muốn đỡ ông dậy. "Tướng quân đứng lên đi."
Đợi Bách Lý đứng dậy, cô mới cung kính cúi đầu. "Sư phụ, đồ nhi vừa nói lời bất kính, mong sư phụ chỉ dạy."
Bách Lý nở nụ cười nhẹ trên gương mặt đen sạm. "Tiểu công tử làm rất tốt."
Vừa nghiêm khắc vừa khoan dung, đó mới là đạo trị quốc.
Ding!
[Chúc mừng chủ nhân đã thành công nắm bắt tính cách nhân vật, đưa ra phản ứng phù hợp, thưởng Võ học cơ bản +50]
A ha!
Tô Dụ Nghi tạm dừng trò chơi, quay lại màn hình chính để kiểm tra thuộc tính nhân vật Hoắc Huyền, nhưng phát hiện chỉ số võ học vẫn như cũ.
Không hề thay đổi.
Sao lại thế?
Hệ thống không thể sai lầm như vậy được.
Con Cáo không biết từ đâu chui ra: "Chủ nhân, võ học cơ bản này tác động trực tiếp lên cơ thể bạn, không phải nhân vật trong game."
?!!!
Lại còn có chuyện tốt như vậy?
Tô Dụ Nghi hỏi, "Vậy ý là bây giờ ta đã biết võ thuật cơ bản rồi?"
Con Cáo vẫy đuôi. "Thử xem sao."
Tô Dụ Nghi quay lại trò chơi nhập vai, yêu cầu Bách Lý biểu diễn lại thức thứ tám của Hoắc gia quyền.
Khi xem không có cảm giác gì, nhưng khi bắt đầu ra quyền, cô nhận thấy mình thuần thục hơn trước rất nhiều.
Bách Lý cũng không ngờ cô tiến bộ nhanh vậy, ánh mắt càng hài lòng, còn buông lời đùa, "Hóa ra tiểu công tử vừa giấu diếm tài năng. Nhưng vẫn còn một số vấn đề."
Bách Lý chỉ ra lỗi sai của Tô Dụ Nghi, bắt cô luyện tập nhiều lần.
...
Hai ngày trong game trôi qua, ngoài đời chỉ mất hai tiếng. Tô Dụ Nghi thoát game, muốn xem Lục Trầm có nhắn tin cho mình không.
Quả nhiên, Lục Trầm đã gọi video nhưng cô không bắt máy.
Cô vội gọi lại, chỉ sau hai giây đã được kết nối. Lục Trầm mặc áo choàng đen, để lộ vùng n.g.ự.c căng đầy với những đường nét rõ rệt, trên người còn lấm tấm nước, rõ ràng vừa tắm xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lục Trầm, em vừa đi tắm xong. Anh đang ở khách sạn à?"
"Ừ, vừa xử lý xong công việc."
Nghĩ đến việc anh phải đi cả tuần, Tô Dụ Nghi hỏi. "Khó khăn lắm hay sao mà anh phải đi lâu vậy?"
Lục Trầm cười khẽ."Sao, nhớ anh rồi à?"
"Anh sẽ cố gắng xong sớm để về."
Lần trước đi công tác, để về sớm gặp cô, anh cũng làm việc quá sức, khiến người mệt mỏi.
"Không cần đâu, anh cứ từ từ, không phải vội. Em vừa ăn cháo anh nấu trưa nay, thấy cũng ngon. Chiều em nói chuyện với Thủy Vi về công việc sắp tới, vài ngày nữa phải vào đoàn quay phim rồi. À, em cũng thu âm xong bài hát 'Tình Bạn Vô Song' rồi."
Mộng Vân Thường
Lục Trầm ở đầu dây bên kia lắng nghe cô nói xong. "Ừ, giỏi lắm."
Tô Dụ Nghi nhếch mép, cô làm gì mà được khen "giỏi lắm" thế?
"Yêu cầu của anh thấp quá. Về nhớ báo trước cho em, em nấu cơm đợi anh."
Lục Trầm ánh mắt sâu thẳm. "Được."
"Anh muốn ăn ở tầng 17."
Không phải căn nhà cô và Tô Âm đang ở.
Tô Dụ Nghi nghẹn lời, giả vờ đ.ấ.m anh. "Anh không nghĩ được chuyện gì khác à?"
Lục Trầm mặt vô tội. "Anh chỉ muốn ăn cơm thôi, có gì sai? Hay là em đang nghĩ đến chuyện... không nên nghĩ?"
Tô Dụ Nghi không biết cãi lại thế nào.
Đúng là đáng ghét!
"Em ngủ đây."
Lục Trầm nhìn cô thật lâu. "Ừ, ngủ ngon."
Cúp máy, Tô Dụ Nghi nhắn tin hỏi Tô Âm khi nào về.
Tô Âm trả lời bằng giọng say. "Phải chiều mai mới về được cưng ạ, cậu đi ngủ sớm đi đừng đợi tớ."
Giọng nói đầy men rượu, rõ ràng đã say.
Tô Dụ Nghi không yên tâm, "Cậu đang ở đâu? Một mình à?"
Bên kia không còn hồi âm.
Thành phố C, trên cầu Trường Lệ.
Cố Vũ Thịnh lái xe đưa Tô Âm về khách sạn.
Từ sau lần Tô Âm cướp mất nụ hôn đầu của Cố Vũ Thịnh, hai người ít tiếp xúc hơn. Nhưng mấy hôm trước, Lục Trầm gọi Cố Vũ Thịnh vào văn phòng, giao toàn bộ công việc của Tô Âm cho Cố Vũ Thịnh.
"Cấp quyền nghệ sĩ cao nhất cho Tô Âm, tranh thủ tài nguyên cho cô ấy, tôn trọng ý kiến của cô ấy."
Tô Âm là bạn thân của Tô Dụ Nghi, Cố Vũ Thịnh hiểu tại sao Lục Trầm đặc cách với cô ấy, nhưng không hiểu tại sao không giao cho người khác mà lại giao cho anh.
Đang suy nghĩ, Tô Âm bỗng đập cửa xe liên tục. "Dừng xe, tôi buồn nôn."
Cố Vũ Thịnh giọng không vui. "Ở đây không được dừng, cố thêm hai phút, tôi tăng tốc."
Tô Âm khó chịu vô cùng, bụng cồn cào vì rượu, tốc độ cao khiến cô như muốn nổ tung.
Tay bám chặt ghế da. "Cố Vũ Thịnh, anh chậm lại đi."
May mà cầu không dài, Cố Vũ Thịnh nhanh chóng tìm chỗ trống dừng xe.
Tô Âm loạng choạng chạy đến bụi cỏ nôn thốc nôn tháo.
Cố Vũ Thịnh nhíu mày nghe tiếng.
Một lúc sau, Tô Âm gọi: "Cho em uống nước."
Giọng yếu ớt.
Cố Vũ Thịnh nhìn về phía bụi cỏ, trong lòng khó chịu. "Trên xe có nước, tự lấy đi."
Tô Âm đến trước mặt anh. "Cố tổng, anh đúng là người m.á.u lạnh, em nôn thế này rồi."
"Tôi không ép cô uống rượu. Là cô tự uống không ai ngăn được.”
Tự chuốc lấy.