Bạch Lâm nhanh chóng liếc nhìn, ánh mắt ngỡ ngàng. "Em đến đây làm việc chỉ để kiếm tiền mua khăn cho anh?"
Chiếc khăn này trị giá năm chữ số, trong khi tiền sinh hoạt hàng tháng của Kim Linh chỉ vỏn vẹn hai nghìn.
Kim Linh đâu nỡ để Bạch Lâm phải áy náy chút nào, vội vàng giải thích. "Không phải đâu."
Ngón tay khẽ co lại. "Chỉ cần anh thích, em có thể làm mọi thứ."
Một lúc sau, Bạch Lâm mới xoa đầu cô, giọng điệu đầy cưng chiều. "Đúng là cô bé ngốc nghếch, lần sau đừng mua nữa."
Xe từ từ dừng lại.
Kim Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh Bạch, đây là đâu?"
Bình thường Bạch Lâm luôn đưa cô thẳng về trường.
Bạch Lâm tránh né câu hỏi, tự mình quàng khăn lên cổ, ánh mắt đượm tình. "Đẹp không?"
"Đẹp lắm."
...
...
Trong lòng cô, Bạch Lâm không phải người đẹp trai nhất, nhưng là người đàn ông dịu dàng nhất.
Bạch Lâm đột nhiên nắm lấy tay cô. "Tối nay đừng về, được không?"
Mặt Kim Linh đỏ bừng, ấp úng. "Anh Bạch, em... em không dám."
"Kim Linh, hôm nay là sinh nhật anh, em ở lại cùng anh nhé?"
Thậm chí còn pha chút van nài.
Kim Linh lòng dậy sóng, vừa lo lắng vừa có chút mong chờ.
Bố mẹ cô vốn bảo thủ, từ lâu đã dặn dò con gái không được yêu đương khi còn đi học. Dù không hài lòng, Kim Linh cũng không dám phản kháng.
Lúc này, người đàn ông cô yêu thương đang ở trước mặt, cảm xúc cuối cùng cũng chiến thắng lý trí. "Vâng."
Chỉ là cô chưa hoàn toàn hiểu ý nghĩa đằng sau lời mời của Bạch Lâm.
Bạch Lâm vui mừng khôn xiết. "Cảm ơn em."
Xe lại khởi động, tiến vào bãi đỗ của một khách sạn.
Mãi đến khi Bạch Lâm lấy chứng minh thư của Kim Linh để làm thủ tục nhận phòng, cô mới nhận ra có gì đó không ổn.
"Thưa anh, vui lòng xuất trình chứng minh thư."
Bạch Lâm đeo khẩu trang và kính râm kín mít. "Xin chào, chỉ có em gái tôi ở lại, tôi sẽ rời đi sau khi đưa cô ấy vào phòng."
Mộng Vân Thường
Lễ tân nhanh chóng đưa cho Bạch Lâm thẻ phòng đơn. "Thưa anh, phòng ở tầng 13, thang máy bên phải."
Kim Linh đứng như trời trồng, muốn hỏi rõ ngọn ngành nhưng lại không dám mở miệng.
Bạch Lâm nắm tay cô bước vào thang máy.
Kim Linh lấy hết can đảm, "Anh... Anh Bạch, sao chỉ nhận một phòng?"
Bạch Lâm thản nhiên đáp. "Xin lỗi Kim Linh, anh là người của công chúng, dùng chứng minh thư nhận phòng không tiện, nên đành phải phiền em ở cùng anh."
Ở cùng?
Kim Linh hoảng hốt.
"Anh Bạch, hay là anh đưa em về trường đi."
Bạch Lâm giọng buồn bã. "Hôm nay là sinh nhật anh, em không thể đáp ứng một yêu cầu nhỏ như vậy sao? Anh hứa, sẽ không làm gì em cả."
Lời hứa chắc như đinh đóng cột.
Kim Linh lại mềm lòng, Bạch Lâm hứa chắc chắn không lừa dối cô.
Nửa tin nửa ngờ, cô bước vào phòng khách sạn.
Chiếc giường tròn, giường rải đầy hoa hồng đỏ, đầu giường còn có một chú gấu bông nhỏ.
Ánh đèn cũng mang sắc đỏ mờ ảo.
Không gian tràn ngập sự mơ hồ.
Bạch Lâm như mới nhận ra. "Chết rồi, hình như nhận nhầm phòng, anh đi đổi ngay."
Kim Linh cúi đầu kéo tay anh. "Không... không cần đâu, em ngủ ghế sofa cũng được."
"Sao có thể để em gái ngủ sofa?"
Bạch Lâm đặt Kim Linh ngồi xuống giường, quỳ trước mặt cô.
"Kim Linh, anh rất vui vì có em cùng đón sinh nhật. Anh chưa từng thích ai nhiều như vậy."
Kim Linh mở to mắt, anh Bạch đang tỏ tình với cô?
Cô vừa định hỏi. "Vậy chúng ta là người yêu chưa?", Bạch Lâm đã ngắt lời. "Đi tắm đi, đã gần hai giờ rồi."
Kim Linh bị những lời ám chỉ của Bạch Lâm làm tim đập loạn nhịp, thậm chí không biết mình đã vào phòng tắm như thế nào.
Sau khi tắm xong, cô bước ra ngoài.
Căn phòng chìm trong bóng tối, Bạch Lâm bưng một chiếc bánh nhỏ tiến lại, ánh nến lung linh trên khuôn mặt anh.
"Kim Linh, lại đây thổi nến đi."
"Hôm nay không phải sinh nhật anh sao?"
Bạch Lâm mỉm cười. "Em thổi giúp anh, điều ước chắc chắn thành hiện thực."
Sự ngọt ngào mơ hồ bao trùm lấy Kim Linh, cô thổi tắt ngọn nến.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Ngay lập tức, Bạch Lâm ôm chầm lấy cô.
"Kim Linh, anh thích em."
...
Hai ngày nghỉ trôi qua nhanh chóng, Tô Dụ Nghi cùng trợ lý và vệ sĩ trở lại trường quay chương trình.
Trên đường đi, cô nhận được điện thoại của đạo diễn, muốn đến thăm.
Tô Dụ Nghi nhìn đồng hồ. "Đạo diễn, đến ký túc xá chắc cũng hơn chín giờ rồi."
"Không sao."
Khi Tô Dụ Nghi đến nơi, đạo diễn đã cùng Quách Lâm Lâm ngồi đợi trên sofa.
Thấy cô, họ đứng dậy. "Cô Tô, kỳ nghỉ vui vẻ chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cũng tạm ổn, đạo diễn có việc gì sao?"
Đạo diễn cười. "Nghe Lâm Lâm nói, trước đây cô ấy còn đến đây ăn nhờ."
Lâm Lâm...
Cách xưng hô thân mật cho thấy đạo diễn rất quý mến Quách Lâm Lâm.
"Không có gì, mấy cô gái đến cũng chẳng ăn được bao nhiêu, toàn giúp tôi làm việc."
Quách Lâm Lâm tỏ ra ngoan ngoãn. "Huấn luyện viên Tô, nếu có việc gì cứ bảo em, em nhất định không từ chối."
Họ nói chuyện vòng vo mãi mà không đề cập đến trọng tâm.
Tô Dụ Nghi im lặng quan sát hai người.
Đạo diễn cuối cùng cũng nói. "Huấn luyện viên Tô, hôm nay tôi đặc biệt đưa Lâm Lâm đến gặp cô, hy vọng cô có thể quan tâm đến cô bé trong quá trình ghi hình. Cô ấy có tiềm năng và chịu khó."
Tô Dụ Nghi đảo mắt. "Đạo diễn nói quá lời rồi. Tôi đã ký hợp đồng với chương trình, tất nhiên sẽ làm tròn trách nhiệm, dạy dỗ học viên vốn là việc của tôi."
Đạo diễn tiến lại gần, hạ giọng. "Huấn luyện viên Tô, bố của Lâm Lâm là quan chức cấp cao trong quân đội, chỉ muốn thỏa nguyện ước mơ của con gái, đã nhiều lần đến gặp tôi. Thêm nữa là bạn cũ, tôi cũng không nỡ từ chối."
Tô Dụ Nghi không thích việc dùng quan hệ. "Đạo diễn, Quách Lâm Lâm có bất kỳ vấn đề gì về thanh nhạc đều có thể hỏi tôi, nhưng về đánh giá, tôi chỉ có thể thành thật."
Nếu không sẽ không công bằng với những cô gái khác.
Đạo diễn biết Tô Dụ Nghi không dễ thuyết phục, cũng không ép. "Cô nhớ trong lòng là được. Nếu năng lực ngang nhau, mong cô ưu tiên Lâm Lâm."
Tô Dụ Nghi không biết nghĩ sao.
Cô nhìn Quách Lâm Lâm. "Với năng lực của em, có lẽ không cần dùng đến quan hệ gia đình."
Quách Lâm Lâm mỉm cười. "Huấn luyện viên Tô, đừng áp lực. Em đi cùng chú chỉ vì muốn trò chuyện với cô, đơn giản là thích cô thôi. Nếu khiến cô khó xử, cứ coi như chú chưa nói gì."
So với sự trực tiếp của đạo diễn, cách nói khéo léo của Quách Lâm Lâm dễ chấp nhận hơn nhiều.
Đạo diễn liếc mắt ra hiệu. "Em không mang đặc sản biếu cô Tô sao?"
"Không cần đâu..."
Quách Lâm Lâm mang theo hai túi quà lớn, "Huấn luyện viên Tô, bố em đóng quân ở Tây Tạng, nhờ người mang về ít đông trùng hạ thảo và rượu, đều là loại tốt nhất."
Tô Dụ Nghi khoát tay. "Mang về đi."
Không chút thương lượng.
"Huấn luyện viên Tô, những thứ này không đáng giá gì, chỉ là chút lòng thành, cô nhận đi mà."
"Quách Lâm Lâm, bây giờ mang về, chị vẫn đối xử với em như trước. Nhưng nếu em nói thêm, chị không dám chắc nữa."
Quách Lâm Lâm nhìn đạo diễn đầy cầu cứu. "Chú ơi, chú xem..."
Đạo diễn mặt cũng không vui. "Nghe lời cô Tô, mang về đi."
Rồi quay sang Tô Dụ Nghi vẫn lịch sự. "Cô Tô, nếu không thích quà, chúng tôi sẽ mang về. Cô nghỉ ngơi sớm đi."
Khi chỉ còn lại Tô Dụ Nghi và trợ lý, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương trình mới bắt đầu được một tuần mà đã xảy ra không ít chuyện.
Nhớ lại khi mình tham gia chương trình, sao chưa từng nghe nhiều tiêu cực thế này.
Mai Mai cảm thán. "Tô tiểu thư, có lẽ lúc đó chẳng ai để ý đến chị."
Đôi khi không biết gì không có nghĩa là cuộc sống toàn màu hồng, mà chỉ là bạn chưa chạm đến tầng cao hơn.
Địa vị hiện tại của Tô Dụ Nghi khiến đạo diễn và ê-kíp buộc phải coi trọng sự hiện diện và ảnh hưởng của cô.
Mọi việc mới ưu tiên cô như vậy.
Tô Dụ Nghi tự nhiên hiểu rõ. "Nghỉ ngơi đi."
Trước khi về phòng, cô gõ cửa phòng Dư Thanh Trác, không thấy hồi âm, chắc vẫn đang luyện tập trong phòng nhảy.
Cô để đồ ăn vặt trước cửa.
Tối đó, khi nằm trên giường, Tô Dụ Nghi cảm thấy không quen, vì con Cáo không có ở đây.
Đúng vậy, hệ thống không đáng tin cậy này vẫn đang ở nhà Hàn Trạch Dương!
Cô gọi con Cáo trong đầu, bên kia vang lên giọng điệu tức giận. "Chủ nhân, anh trai cô đúng là đồ vô dụng."
"Sao vậy?"
"Tôi vốn không muốn ở nhà hắn, là hắn ép tôi lên xe, giờ thì xong, không cho ăn không cho uống."
Tô Dụ Nghi nghe mà muốn cười."Ngươi có cần ăn uống gì đâu."
"Không cần sao? Trong thời gian hóa hình, mọi thứ đều giống con người, ăn uống bài tiết đủ cả. Giờ tôi đói hoa mắt, lại còn không có tiền!"
Tô Dụ Nghi lại thấy thương con Cáo. "Hay là ngươi quay về đi?"
Con Cáo muốn khóc. "Không về được, khoảng cách trở về hệ thống bị giới hạn trong ba ki-lô-mét."
"Hả?"
Tô Dụ Nghi giật mình. "Nếu bây giờ ngươi gặp kẻ xấu thì nguy hiểm lắm sao? Các quản trị viên hệ thống khác không gặp vấn đề này à?"
Con Cáo bỗng kiêu ngạo, "Nói thật, tôi là quản trị viên đầu tiên có thể hóa hình."
Lâu không nghe thấy Tô Dụ Nghi nói gì. "Chủ nhân, cô không ngủ quên chứ?"
"Cáo xấu xa, ngày mai tự tìm cách đến đây với ta đi."
Con Cáo không muốn. "Yên tâm đi, dù không có hệ thống hỗ trợ, nhưng sức mạnh và tốc độ khi hóa hình vượt xa người thường. Thôi không nói nữa, tôi đi đòi Hàn Trạch Dương đồ ăn đây."
Rồi ngắt liên lạc.
Tô Dụ Nghi mơ thấy con Cáo xấu xa quá đẹp trai nên bị kẻ xấu bắt cóc, giật mình tỉnh dậy.
Không kịp suy nghĩ hợp lý hay không, cô gọi ngay cho Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương ban ngày bị con Cáo quấy rầy đau đầu, vừa chợp mắt đã bị đánh thức.
Bực bội vô cùng.
Nhìn thấy là Tô Dụ Nghi, Hàn Trạch Dương lập tức dịu giọng. "Em gái, nửa đêm nhớ anh à?"
"Hàn Trạch Dương, con Cáo xấu xa... à không, Mộ Bạch có ở nhà anh không?"
"Em hỏi thằng nhóc đó làm gì?"
Tô Dụ Nghi bắt đầu bịa chuyện. "Em vừa mơ thấy Bồ Tát Quan Âm, ngài nói Mộ Bạch là em trai kiếp trước của em, bảo em phải chăm sóc cậu ấy."
Hàn Trạch Dương đầu óc đơ cứng.
Cái gì thế này?
"Em gái, em không tin vào mấy thứ này chứ? Thằng Mộ Bạch nhìn đã thấy không đơn giản, ngày mai anh đuổi cổ nó ra đường. Cho nó ngủ vỉa hè!”