Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 11



 

Hại ai thảm mới đúng? Hắn lợi dụng sự thiếu hiểu biết trong tình yêu của một cô gái trẻ, giả vờ trưởng thành để lừa gạt và chiếm hữu hoàn toàn. Từng đó năm, tôi không thể tin đàn ông, cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng dài như hành lang đó.

“Biết xấu hổ đi!”

Giữa việc cúi đầu nhịn nhục và một lần nữa rơi vào địa ngục, tôi chọn làm chuyện có lỗi với Chu Ký. Tôi siết chặt nắm tay, đ.ấ.m thẳng vào n.g.ự.c hắn. Đầu ngón tay đau buốt, tê dại nhanh chóng lan ra.

Hắn ngớ người một chút, sau đó cười phá lên: “Lớn vậy rồi, sức vẫn yếu thế nhỉ?”

Tôi vội cúi đầu xem tay, chắc… không gãy đâu ha?

Căng thẳng một lúc lâu, chợt nghe “ding”—tiếng thang máy vang lên ở phía xa. Tôi lập tức quay đầu đầy hy vọng, nhưng người bước ra lại là một cô gái. Cô ấy thấy tôi và hắn đứng đó, liền bước chậm lại.

“Thầy? Sao thầy lại đứng ngoài? Không vào phòng được à?”

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn thu lại, quét qua số phòng của tôi rồi xoay người đi theo cô gái. Cơ thể căng cứng của tôi cuối cùng cũng thả lỏng, ký ức đau thương lại cuộn lên như thủy triều, dìm tôi ngập đầu. Tôi như đang rơi, không thể thở nổi.

Trong tiếng nước rì rào mơ hồ, giọng của Chu Ký vang lên, như vọng lại từ nơi rất xa: “Lưu Tự.”

Tôi ngừng rơi.

Ánh mắt vốn ẩn nhẫn và không vui của Chu Ký dịu lại khi thấy tôi thất thần.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi bừng tỉnh, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Vừa nãy gặp chút chuyện… nên luống cuống một chút, giờ ổn rồi, ngài… có đau không ạ? Tôi thổi cho nhé?”

Nói rồi tôi giơ tay lên miệng, định thổi ngón tay đang tê dại, thì Chu Ký đột ngột nắm lấy tay tôi. Lòng bàn tay anh hơi ấm, hơi ẩm. Sắc mặt anh trầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cũng không ngờ… mình lại kể cho anh ấy nghe mọi chuyện một cách thẳng thắn đến thế. Không giấu giếm gì, kể hết sạch. Tại sao lại tin tưởng đến vậy? Có thể vì tôi cần một nơi để trút hết mọi thứ. Cũng có thể vì… anh ấy đang bị tôi nắm thóp.

Chu Ký giơ tay như muốn vỗ vai tôi, nhưng nghĩ ngợi gì đó lại thu tay về giữa chừng. Anh không trách tôi đánh mạnh, không nói tôi ngu ngốc hay trẻ con.

“Lên lầu đi, cô đổi phòng với trợ lý Lý.”

Nói rồi anh mím môi, “Yên tâm, phòng ngủ chính và phụ cách nhau xa lắm.”

Ở nơi xa lạ tôi ngủ không ngon. Sáng hôm sau thức dậy thấy Chu Ký, anh cũng có vẻ không ngủ mấy. Còn người thảm nhất là trợ lý — mặt mày hốc hác như thức trắng đêm.

Nhân viên phục vụ bày từng món ăn sáng ra bàn, trợ lý ghé lại tai Chu Ký lẩm bẩm gì đó. Tôi ăn sáng rất cẩn thận, sợ không cẩn thận lại… l.i.ế.m trúng, chạm trúng, bôi bẩn gì đó.

Chu Ký khẽ cười: “Hôm nay ăn sáng có quy củ thật.”

Trợ lý không hiểu sao mặt tôi đỏ bừng, còn uống sữa đậu nành phát ra tiếng rột rột.

Sau bữa sáng nghỉ ngơi một lát, Chu Ký phải đến công ty chi nhánh. Tôi không giúp được gì, chỉ biết cố gắng bảo vệ bàn tay trái của mình — đó là giúp đỡ lớn nhất rồi.

Đến sảnh, trợ lý hình như quên gì đó, vội vã quay lại. Tôi ngồi chờ ở sảnh thì vô tình nghe được mấy câu chuyện phiếm gần đó.

“Nghe nói là một hotboy mạng đó…”

“Tạch rồi, cả đêm từ thiên thần thành tội đồ.”

“Cười chết, bị bố mẹ con bé kia đuổi đánh luôn cơ.”

Tôi có linh cảm chẳng lành, liền mở bảng hot search địa phương. Không ngoài dự đoán — hình ảnh quen thuộc đập vào mắt tôi. Sau khi rời khỏi thành phố tôi, hắn mở một trung tâm dạy thêm. Nhờ gương mặt và khí chất, hắn có chút tiếng tăm. Nhưng bản chất khó thay đổi, không ít nữ học viên từng bị hắn quấy rối — chỉ là ngại tai tiếng nên không ai dám nói ra. Đêm qua xảy ra chuyện lớn. Cô bé đi cùng hắn… vẫn chưa đủ tuổi.

Chỉ tiếc tôi ở tầng cao, không nghe thấy gì.