Đúng lúc ấy, một đám người ồn ào bước vào, lấp đầy không gian chật hẹp. Giữa những thanh âm hỗn tạp, một giọng nói quen thuộc đến rợn người bỗng lọt vào tai tôi, như một hòn đá ném thẳng vào mặt hồ tĩnh lặng.
Toàn thân tôi cứng đờ, cơn buồn ngủ bay biến trong chớp mắt.
Tôi hé mắt, cẩn thận dò xét từng bóng lưng đang quay về phía mình. Không có ai quen… có lẽ chỉ là tôi nghe nhầm vì quá mệt mỏi mà thôi.
Nhưng cơ thể tôi, như một phản xạ vô điều kiện, đã khẽ nhích lại gần tấm lưng rộng lớn của Chu Ký, tìm kiếm một sự che chở vô hình.
Thang máy dừng lại giữa chừng, đám người lần lượt bước ra. Tôi ngẩng đầu lên, trong thang máy giờ chỉ còn lại ba người: tôi, Chu Ký và trợ lý.
Anh trợ lý giữ cửa thang máy cho tôi. Nhìn số tầng, tôi mới nhận ra đây chính là tầng có phòng mình.
“Ngủ sớm một chút.”
Tôi còn đang mơ màng gật đầu, chuẩn bị bước ra thì Chu Ký lại lên tiếng, giọng nói có phần ngập ngừng.
“Lưu Tự, khi tắm… có thể vặn nước… lạnh hơn một chút được không?”
“Dạ?”
“Nước nóng quá, tôi… có thể sẽ không chịu nổi.”
Anh không nói thì còn đỡ, vừa dứt lời, trong đầu tôi đã hiện lên hàng loạt những hình ảnh nhạy cảm. Mấy video ASMR nấu ăn, cảnh con tu hài bị chần nước sôi rồi từ từ tróc lớp vỏ bên ngoài hiện ra rõ mồn một…
AAAAA, xin mấy cái hình ảnh này biến khỏi đầu tôi ngay lập tức!
Tôi liếc nhìn anh trợ lý đang làm một vẻ mặt ngơ ngác hóng chuyện, vội vàng đáp bừa một câu rồi chạy thẳng về phòng.
Hết cơn buồn ngủ, tôi lại trở nên tỉnh táo một cách lạ thường. Sau khi ngắm cảnh đêm từ cửa sổ tầng cao, tán gẫu với cô bạn thân, gọi video cho cả nhà đến tận nửa đêm, tôi mới lười biếng lấy túi đồ trang điểm ra để tẩy trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay khi vừa sờ vào chai tẩy trang, tôi khẽ nhíu mày—cảm giác sao lại dính nhớp thế này?
Lôi ra xem, tôi suýt chút nữa tối sầm mặt mũi.
Thảm họa ập đến—cây bút kẻ mắt nước của tôi đã bị rò mực!
Toàn bộ túi đồ trang điểm trở thành một bãi chiến trường, và tệ hơn nữa là… cả ngón tay tôi cũng bị nhuộm đen.
Chết tiệt, sao tôi lại dùng tay trái để lục túi cơ chứ?
Tôi chà tay mấy cái nhưng không sạch, ngược lại còn khiến vết mực lem ra thêm một mảng lớn. Không dám làm liều nữa, tôi vội gọi cho Chu Ký, định bụng báo trước cho anh một tiếng. Lỡ như anh đang ngủ, hoặc đang trong phòng gym tập luyện, hoặc tệ hơn là… đang ngồi “giải quyết nỗi buồn” thì sao? Tôi không thể đường đột xông vào như vậy được.
Chuông reo mãi mà không ai bắt máy.
Suy nghĩ một hồi, tôi nắm chặt điện thoại rồi đi thẳng lên tầng cao nhất. Anh trợ lý riêng mở cửa, thấy tôi thì có chút bất ngờ. Tôi cũng không thể nói thẳng là mình đến đây vì… lo cho giống nòi tương lai của sếp.
“Ừm… tôi có chút việc.”
Anh ấy vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp, nét tò mò chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
“Cô cứ đi thẳng vào trong, phòng ở cuối hành lang chính là của sếp.”
Linh hồn của một cô gái nhà quê trong tôi như đang gào thét… tan nát. Đi qua văn phòng mini, phòng gym, quầy bar… tôi mới đến được cửa phòng anh.
Tôi nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên từ bên trong, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Hỏng rồi, không lẽ vừa nãy tôi chà tay một cái đã khiến anh ấy… ngã hay bị trẹo ở đâu đó?
Tôi hoảng hốt, không nghĩ ngợi gì mà đẩy cửa xông vào. Và rồi… tôi đứng đơ tại chỗ.
Cái thiết kế phản nhân tính gì thế này? Tại sao vừa mở cửa ra đã đập thẳng vào mặt một cái bồn tắm siêu to khổng lồ?!
Muốn giả vờ như chưa nhìn thấy gì cũng không kịp nữa rồi. Thậm chí tôi còn không thể lùi ra ngoài—đôi chân như bị dán chặt xuống sàn.