Bí Thư Trùng Sinh - Bà thư ÄÆ°á»ng, công tác cá»§a thà nh phá» La Nam chúng tôi cần phải ÄÆ°á»£c Äá» cao, những ngà y qua tôi chá» chú trá»ng và o phương diá»n phát triá»n kinh tế, tháºt sá»± không Äá»§ coi trá»ng hạng mục Äẩy mạnh xây dá»±ng Äảng cá»§a ngà i, thế cho nên má»i Äến là m kiá»m Äiá»m vá»i tá»nh á»§y. Vẻ mặt Vương Tá» Quân rất nghiêm cẩn, bá» dạng giá»ng như tháºt sá»± là m sai Äiá»u gì Äó. ÄÆ°á»ng Cảnh Ung nhìn ve mặt cá»§a Vương Tá» Quân, thầm tán thưá»ng Vương Tá» Quân má»t câu. Hắn biết rõ Vương Tá» Quân Äang cho mình má»t báºc thang, Äá» cho chÃnh mình có thá» má» rá»ng nói chuyá»n. Trong lòng ÄÆ°á»ng Cảnh Ung thầm hưá»ng thụ sá»± hiá»u biết cá»§a Vương Tá» Quân, trên mặt lại lá» ra nụ cưá»i: - Công tác là như váºy, khó thá» nà o không xuất hiá»n bất công, chá» cần cáºu ká»p thá»i uá»n nắn, như váºy vẫn Äáng giá khen ngợi. Vương Tá» Quân nà o không hiá»u rõ rà ng ý nghÄ©a lá»i nói cá»§a ÄÆ°á»ng Cảnh Ung? Trong lòng tuy cảm thấy khinh thưá»ng chút sÄ© diá»n là m khá» thân cá»§a ÄÆ°á»ng Cảnh Ung, thế nhưng cÅ©ng không khá»i cảm khái. Ngưá»i nà y da mặt tuyá»t Äá»i là dà y hÆ¡n mình, bà thư ÄÆ°á»ng chá» cần có lá»p da không biến Äá»i như váºy, chắc chắn sau nà y tương lai là vô hạn. - Bà thư ÄÆ°á»ng, tuy ngà i và tá»nh á»§y không truy cứu sá»± chá»nh mảng cá»§a thà nh phá» chúng tôi, nhưng La Nam sẽ không thả lá»ng yêu cầu cá»§a mình. Gần Äây chúng tôi chuẩn bá» má» rá»ng và phát triá»n má»t và i nhóm hoạt Äá»ng thúc Äẩy công tác Äảng. - Äá»ng thá»i thà nh phá» La Nam sẽ có không Ãt nhân váºt mô phạm, chúng tôi hy vá»ng sẽ ÄÆ°á»£c tá»nh á»§y tán thà nh, sẽ tiến hà nh tuyên truyá»n cho các Äá»ng chà nà y. Äiá»u cần thiếu là tạo nên hiá»u ứng thắp má»t ngá»n Äèn chiếu sáng má»t vùng, thế cho nên phương diá»n nhân váºt Äiá»n hình là không thá» thiếu ÄÆ°á»£c, tác dụng rất lá»n. Vương Tá» Quân biết rõ ÄÆ°á»ng Cảnh Ung lúc nà y Äang thiếu thứ gì, thế cho nên hắn vừa nói vừa lấy ra má»t phần vÄn kiá»n ÄÆ°a cho ÄÆ°á»ng Cảnh Ung. ÄÆ°á»ng Cảnh Ung nhìn qua vÄn kiá»n, ngay sau Äó bá» ná»i dung cá»§a nó hấp dẫn. Äây là má»t bà i viết vá» má»t vá» bà thư chi bá» cá»§a má»t xã nghèo, tên là Äá»ng Há»c Bá». Thá»i gian trưá»c trong thôn có và i Äứa bé ra sông bÆ¡i lá», kết quả là thụt chân xuá»ng há» sâu, và o Äúng thá»i Äiá»m nguy hiá»m thì Äá»ng Há»c Bá» vừa vặn Äi ngang qua, thế là nhảy xuá»ng sông cứu ngưá»i không chùn bưá»c. Cuá»i cùng Äá»ng Há»c Bá» cứu ÄÆ°á»£c và i Äứa trẻ ra khá»i vòng nguy hiá»m, nhưng Äến khi cứu Äứa bé cuá»i cùng, hắn Äã mất hết sức lá»±c và bá» cuá»n và o dòng nưá»c sâu. Bản tư liá»u có hÆ¡i cÅ© nhưng bà i viết cá»±c kỳ cảm Äá»ng, cÅ©ng rất chân tháºt. ÄÆ°á»ng Cảnh Ung nhìn bà i vết mà tháºt sá»± sinh ra xúc Äá»ng muá»n vá» tay, những nhân váºt có tÃnh nhân vÄn tiêu biá»u thế nà y, không phải là thứ hắn Äang cần sao? - Bà thư Tá» Quân, Äá»i vá»i những Äảng viên vÄ© Äại thế nà y, chúng ta cần phải cá» gắng phát dương quang Äại má»i ÄÆ°á»£c. Sau khi nghe ÄÆ°á»£c lá»i cảm khái cá»§a ÄÆ°á»ng Cảnh Ung, Vương Tá» Quân tháºt sá»± có chút cảm Äá»ng. Khi hắn Äi Äến huyá»n Há» Tây vÃ ÄÆ°á»£c báo cáo sá»± tÃch vá» Äá»ng Há»c Bá», cảm giác Äầu tiên chÃnh là cảm Äá»ng. Dù hắn lÄn lá»n cÅ©ng khá nhiá»u nÄm trong quan trưá»ng, thưá»ng thấy lục Äục vá»i nhau, những trò Äấu tranh muôn hình muôn vẻ là m cho nhiá»t huyết trong lá»ng ngá»±c vá»n Äã nguá»i lạnh, thế nhưng khi Äá»i mặt vá»i má»t sá»± tÃch như váºy, hắn vẫn tháºt sá»± cảm khái không thôi. - Bà thư ÄÆ°á»ng, tôi Äã tiến hà nh an á»§i gia Äình cá»§a Äá»ng chà Äá»ng Há»c Bá», cÅ©ng yêu cầu phòng tuyên truyá»n tiến hà nh tuyên truyá»n rá»ng khắp. ÄÆ°á»ng Cảnh Ung khẽ gáºt Äầu, hắn trầm ngâm giây lát, sau Äó trầm giá»ng nói: - Chá» là thà nh phá» La Nam các cáºu vẫn còn chưa Äá»§, chúng ta cần phải Äà o sâu tinh thần vÄ© Äại cá»§a Äá»ng chà Äá»ng Há»c Bá», cần phải tuyên dương tuyên truyá»n trên phạm vi toà n tá»nh, Äá» cá» vÅ© tinh thần cho tất cả các Äá»ng chÃ. Sau khi rá»i khá»i phòng là m viá»c cá»§a ÄÆ°á»ng Cảnh Ung, Vương Tá» Quân cÅ©ng không láºp tức rá»i khá»i thà nh phá» SÆ¡n Viên, hắn gá»i Äiá»n thoại cho Thạch Kiên Quân, Äá» xem chá»§ tá»ch Thạch có thá»i gian rảnh gặp mặt mình không. Thư ký bên kia cÅ©ng không cho Vương Tá» Quân câu trả lá»i thuyết phục, nÄm phút sau Thạch Kiên Quân tá»± mình gá»i Äiá»n thoại Äến má»i hắn dùng cÆ¡m tá»i. Dá»±a theo ý nghÄ© cá»§a Vương Tá» Quân, hắn chá» muá»n báo cáo công tác vá»i chá»§ tá»ch Thạch Kiên Quân, không ngá» Thạch Kiên Quân lại má»i hắn dùng cÆ¡m. Tuy Äây chá» là má»t thá»§ Äoạn Äá» tÄng tiến cảm tình giữa hai ngưá»i, thế nhưng bây giá» vẫn còn lâu má»i Äến thá»i Äiá»m dùng cÆ¡m tá»i. Phải là m sao Äá» vượt qua khoảng thá»i gian nà y? Äây lại trá» thà nh vấn Äá» khó khÄn cho Vương Tá» Quân. Nếu như là hắn trưá»c Äó, chắc chắn sẽ có không Ãt phương pháp, thế nhưng vá» trà hiá»n tại thì không thá» nà o là m loạn, nó có má»t sợi dây trói buá»c vô hình, cÄn bản là quấn chặt lấy hắn. Sau khi trầm ngâm má»t lúc lâu thì Vương Tá» Quân quyết Äá»nh Äến nhà Trương lão gia tá». Dá»±a theo ý nghÄ© cá»§a hắn thì sẽ Äến nhà cá»§a Trương Lá» Giai má»t chuyến, thế nhưng bây giá» hắn dù sao cÅ©ng là danh nhân, nếu như Äến nhà phụ nữ Äá»c thân và gặp ngưá»i quen, chá» sợ sẽ phát sinh tình huá»ng máºp má». HÆ¡n nữa má»i quan há» giữa hắn và Trương Lá» Giai cÄn bản là không thá» nà o cho qua khảo nghiá»m. Vương Tá» Quân tháºt ra vẫn là má»t ngưá»i lương thiá»n, hắn không nghÄ© tháºt sá»± xin lá»i Mạc Tiá»u Bắc, dù sao thì hai bên cÅ©ng Äã có vá»i nhau má»t mặt con. Nhưng Trương Lá» Giai lại là má»t ngưá»i phụ nữ khéo hiá»u lòng ngưá»i, tÃnh hiá»n thục phát huy cá»±c kỳ tinh tế, quan trá»ng là bá»n há» cùng sinh trưá»ng trong má»t hoà n cảnh, rất dá»
thân cáºn hòa Äá»ng, dù xa cách bao lâu cÅ©ng không sinh ra cảm giác lạ lẫm, không thấy tương phản và chưá»ng ngại. Trương Lá» Giai chá» cần cÄn cứ và o má»t cái nhÄn mà y hay má»t nụ cưá»i cÅ©ng có thá» hiá»u ÄÆ°á»£c hắn, Äiá»u nà y là m cho Vương Tá» Quân sinh ra lưu luyến, cÄn bản không thá» nà o từ chá»i ÄÆ°á»£c. Trong Äầu Vương Tá» Quân suy nghÄ© miên man bất Äá»nh, lúc nà y xe Äã Äến khu nhà dà nh cho quân nhân. Hắn nhìn những cÄn nhÃ ÄÆ°á»£c sÆ¡n mà u xanh, má»t cảm giác trưá»c Äó chợt ùa vá». NÄm Äó Vương Tá» Quân mặc má»t chiếc quần jean mà u xanh Äi và o trong khu nhà nà y. - Ãi! Sau má»t tiếng trả lá»i, nhân viên cần vụ Äẩy cá»a ra, khi thấy Äó là Vương Tá» Quân, hai bên Äã quá quen thuá»c, thế cho nên nhanh chóng cưá»i nói: - Chà o bà thư Vương, má»i anh và o bên trong. Sau khi nói và i câu vá»i nhân viên cần vụ tên là dì Lý, Vương Tá» Quân Äi và o bên trong. Lúc nà y Trương lão gia tá» Äang dùng cuá»c xá»i Äất, hắn chà o má»t tiếng, sau Äó Trương lão gia tá» má»i cháºm rãi nghiêng Äầu sang nhìn. Vương Tá» Quân giá»ng như Äã quay vá» thá»i Äiá»m nÄm xưa, nhưng khi nhìn gương mặt già nua cá»§a Trương lão gia tá», tâm tình lại trá» nên ảm Äạm. Thá»i gian qua nhanh, hắn cà ng ngà y cà ng trưá»ng thà nh, cÅ©ng là m cho Trương lão gia tá» dần Äi Äến cuá»i con ÄÆ°á»ng. - TÆ°Ì Quân ÄêÌn ÄâÌy aÌ, tiêÌu tÆ°Ì cậu ÄaÌ nhiêÌu ngaÌy chưa ÄêÌn nhaÌ rôÌi. Khi thâÌy Vương TÆ°Ì Quân thiÌ Trương laÌo gia tÆ°Ì phuÌi phuÌi tay rôÌi cươÌi ha haÌ noÌi. Vương TÆ°Ì Quân tiêÌp nhận chiêÌc khÄn lau mÄÌ£t cuÌa Trương laÌo gia tÆ°Ì tÆ°Ì trong tay cuÌa diÌ LyÌ, hÄÌn ÄÆ°a cho Trương laÌo gia tưÌ, sau ÄoÌ cươÌi noÌi: - NhưÌng ngaÌy qua coÌ hÆ¡i bận, cuÌng iÌt ÄêÌn thaÌnh phÃ´Ì SÆ¡n Viên, chiÌ sợ ngaÌi mÄÌng. ThÃªÌ cho nên lâÌn naÌy ÄêÌn thaÌnh phÃ´Ì SÆ¡n Viên, chaÌu vội vaÌng chaÌ£y ÄêÌn Äây triÌnh diện. - AÌ, xem như tiêÌu tÆ°Ì cậu hiêÌu chuyện, cậu caÌng ngaÌy laÌm quan caÌng lÆ¡Ìn, ông Äây thiÌ caÌng ngaÌy caÌng giaÌ rôÌi. Trương laÌo gia tÆ°Ì vưÌa boÌp tay vưÌa cươÌi mÄÌng. DươÌi daÌn nho laÌ một baÌn traÌ nươÌc ÄÆ°Æ¡Ì£c diÌ LyÌ chuâÌn biÌ£ sÄÌn, Trương laÌo gia tÆ°Ì vưÌa uôÌng nươÌc vưÌa chiÌ vaÌo khu ÄâÌt cuÌa miÌnh: - ChÃ´Ì naÌy tôi ÄiÌ£nh trôÌng vaÌi cây lựu, cuÌng không biêÌt coÌ thÃªÌ chÆ¡Ì ÄêÌn khi lựu kêÌt quaÌ hay không? Vương TÆ°Ì Quân nghe lÆ¡Ìi caÌm khaÌi cuÌa Trương laÌo gia tÆ°Ì maÌ trong loÌng không khoÌi sinh ra một caÌm giaÌc ÄiêÌm xâÌu, hÄÌn cÃ´Ì gÄÌng ÄuôÌi nhưÌng yÌ nghiÌ naÌy ra khoÌi loÌng miÌnh, trong miệng cươÌi hiÌ hiÌ noÌi: - Xem ngaÌi noÌi kiÌa, chaÌu thâÌy ông ÄaÌ trôÌng cây thiÌ chÄÌc chÄÌn seÌ kêÌt quaÌ, tương lai ÄêÌn khi chÄÌt kêÌt hôn, cây lựu naÌy seÌ phaÌt huy công duÌ£ng. Ãng, sao laÌ£i noÌi như vậy ÄÆ°Æ¡Ì£c nhiÌ, lựu laÌ cây caÌt tươÌng, nhiêÌu chaÌu lÄÌm con, phuÌc lộc trươÌng thoÌ£. - AÌ, như vậy thiÌ quaÌ tôÌt, chiÌ mong coÌ thÃªÌ gÄÌng gượng ÄÆ°Æ¡Ì£c ÄêÌn ngaÌy ÄoÌ. ÄuÌng rôÌi, cậu noÌi cho TiêÌu BÄÌc một tiêÌng, hôm naÌo ÄÆ°a chaÌu ÄêÌn chÆ¡i, ÄaÌ lâu rôÌi tôi cuÌng không coÌ thÆ¡Ìi gian gÄÌ£p mÄÌ£t hai meÌ£ con noÌ. Vương TÆ°Ì Quân lên tiêÌng laÌm cho Trương laÌo gia tÆ°Ì caÌm thâÌy râÌt vui veÌ, thÃªÌ cho nên tiêÌng cươÌi vang dội laÌ£i xuâÌt hiện. MoÌ£i chuyện ÄêÌu tôÌt ÄeÌ£p giôÌng như chưa tưÌng coÌ giÌ phaÌt sinh, nhưng câu noÌi kia cuÌa Trương laÌo gia tÆ°Ì giôÌng như một lÆ¡Ìi ma chuÌ liên tuÌ£c vang voÌ£ng trong ÄâÌu Vương TÆ°Ì Quân. Khi Vương TÆ°Ì Quân vaÌ Trương laÌo gia tÆ°Ì noÌi chuyện vui veÌ vÆ¡Ìi nhau, coÌ ngươÌi ÄâÌy côÌng, Trương Thiên Tâm mÄÌ£c trang phuÌ£c nghiÌ ngÆ¡i Äi vaÌo, trong tay câÌm một caÌi lôÌng chim, vưÌa Äi vưÌa la lÆ¡Ìn: - Ãng, ông Æ¡i, mau ÄêÌn Äây xem, xem chaÌu ÄÆ°a ÄêÌn cho ông con chim giÌ naÌy. Khi thâÌy Vương TÆ°Ì Quân ngôÌi bên caÌ£nh laÌo gia tÆ°Ì nhaÌ miÌnh, Trương Thiên Tâm duÌng gioÌ£ng vui veÌ noÌi: - TÆ°Ì Quân, cậu ÄêÌn Äây khi naÌo? - CuÌng mÆ¡Ìi ÄêÌn maÌ thôi. Vương TÆ°Ì Quân noÌi rôÌi chiÌ vaÌo lôÌng chim trong tay cuÌa Trương Thiên Tâm, hÄÌn kheÌ noÌi: - Cậu laÌm giÌ vậy? - Äây laÌ chim... Trương Thiên Tâm chiÌ vaÌo con chim, giôÌng như muôÌn noÌi vaÌi câu tự khen miÌnh, nhưng luÌc naÌy giôÌng như ÄaÌ quen pheÌng Äi mâÌt, maÌi mÆ¡Ìi vÃ´Ì ÄâÌu noÌi: - Ãng, con hoÌ£a mi naÌy râÌt tôÌt, coÌ râÌt nhiêÌu ngươÌi tranh nhau mua, cuôÌi cuÌng chaÌu mÆ¡Ìi mua ÄÆ°Æ¡Ì£c ÄâÌy. Vương TÆ°Ì Quân nhiÌn con chim hoÌ£a mi rôÌi nÆ¡Ì nuÌ£ cươÌi, Trương Thiên Tâm tuy thươÌng laÌm nhưÌng chuyện không hay, thÃªÌ nhưng nêÌu so ra thiÌ thÆ¡Ìi gian trong cuộc sôÌng cực kyÌ thoaÌi maÌi. Trương laÌo gia tÆ°Ì cuÌng xem như hiêÌu tiÌnh nêÌt ÄÆ°Ìa chaÌu cuÌa miÌnh, tuy ngoaÌi miệng mÄÌng Trương Thiên Tâm xaÌi tiêÌn bậy baÌ£, thÃªÌ nhưng vâÌn râÌt vui veÌ. ChiÌ sau một laÌt thiÌ hưÌng thuÌ cuÌa ông cuÌ£ chuyêÌn sang ngươÌi con hoÌ£a mi. - TÆ°Ì Quân, tôi coÌ chuyện câÌn thương lượng vÆ¡Ìi cậu. Sau khi Trương laÌo gia tÆ°Ì chuÌ yÌ sang con hoÌ£a mi, Trương Thiên Tâm kheÌ noÌi vÆ¡Ìi Vương TÆ°Ì Quân. Trương Thiên Tâm coÌ chuyện giÌ sao? Vương TÆ°Ì Quân ÄâÌu tiên laÌ sưÌng sôÌt, sau ÄoÌ hÄÌn cươÌi noÌi: - Chuyện giÌ vậy? CoÌ phaÌi laÌ sÄÌp kêÌt hôn rôÌi không? Tôi noÌi cho cậu biêÌt, nêÌu cậu kêÌt hôn, tôi nhâÌt ÄiÌ£nh seÌ Äi tiêÌn mưÌng râÌt lÆ¡Ìn. Sau khi nghe Vương TÆ°Ì Quân nhÄÌc ÄêÌn chuyện hôn sự cuÌa miÌnh, Trương Thiên Tâm phaÌi chÄÌp tay noÌi: - TÆ°Ì Quân, baÌ£n tôÌt cuÌa tôi, tha cho tôi Äi, tôi ÄaÌ biÌ£ ngươÌi trong nhaÌ eÌp ÄêÌn ÄÆ°Æ¡Ìng cuÌng, cậu cuÌng ÄÆ°Ìng xaÌt muôÌi lên vêÌt thương cuÌa tôi. Vương TÆ°Ì Quân nhiÌn gương mÄÌ£t cươÌi cợt cuÌa Trương Thiên Tâm, hÄÌn khoaÌt tay aÌo noÌi: - ÄÆ°Æ¡Ì£c, ÄÆ°Æ¡Ì£c rôÌi, tôi không quan tâm laÌ ÄÆ°Æ¡Ì£c. ÄuÌng rôÌi, cậu coÌ chuyện giÌ sao? - AÌ, gâÌn Äây coÌ một ngươÌi muôÌn cuÌng tôi gom tiêÌn ÄâÌu tư laÌm nghiệp vuÌ£, hiÌnh như laÌ goÌp vôÌn phaÌt triêÌn haÌ£ng muÌ£c lâm nghiệp. TiÌnh HÃ´Ì BÄÌc coÌ một triệu heÌc ta rưÌng, chiÌ câÌn ÄâÌu tư thiÌ vaÌi nÄm qua Äi seÌ coÌ lợi nhuận gâÌp Äôi. Trương Thiên Tâm noÌi ÄêÌn Äây thiÌ xoa xoa baÌn tay noÌi tiêÌp: - HÄÌn coÌn noÌi nêÌu tôi ÄâÌu tư lÆ¡Ìn, nhâÌt ÄiÌ£nh seÌ nhận ÄÆ°Æ¡Ì£c ưu ÄaÌi lÆ¡Ìn. ÄâÌu tư lâm nghiệp, gâÌp Äôi lợi nhuận? Vương TÆ°Ì Quân kheÌ nhiÌu maÌy. Tuy hÄÌn cuÌng không quaÌ hiêÌu roÌ vÃªÌ phương diện ÄâÌu tư naÌy, thÃªÌ nhưng nhiÌn vaÌo xu hươÌng phaÌt triêÌn vaÌo thÆ¡Ìi sau, lâm nghiệp không coÌ giÌ laÌ quaÌ xa laÌ£. - Cậu caÌm thâÌy như thÃªÌ naÌo? Vương TÆ°Ì Quân nhiÌn veÌ mÄÌ£t Trương Thiên Tâm rôÌi thaÌn nhiên noÌi. - RâÌt coÌ thêÌ, tôi coÌ nhiêÌu baÌ£n beÌ cuÌng tham gia, boÌ£n hoÌ£ Æ¡Ì thuÌ Äô coÌn nhận ÄÆ°Æ¡Ì£c tin tưÌc. Trương Thiên Tâm noÌi ÄêÌn Äây thiÌ kheÌ haÌ£ thâÌp âm thanh noÌi. Vương TÆ°Ì Quân cau maÌy rôÌi kheÌ noÌi: - Thiên Tâm, cậu caÌm thâÌy bây giÆ¡Ì miÌnh coÌ ÄuÌ tiêÌn không? - ÄuÌ. ThuÌ tươÌng nhiÌn veÌ mÄÌ£t nghiêm tuÌc cuÌa Vương TÆ°Ì Quân, thÃªÌ laÌ chợt sinh ra caÌm giaÌc không yên. - NêÌu ÄaÌ ÄuÌ thiÌ ÄÆ°Ìng tham dự vaÌo nhưÌng troÌ naÌy, nhÆ¡Ì kyÌ một câu cuÌa tôi, trên trÆ¡Ìi seÌ không rÆ¡Ìt xuôÌng baÌnh lên ÄâÌu miÌnh. ThuÌ tươÌng nhiÌn veÌ mÄÌ£t ngưng troÌ£ng cuÌa Vương TÆ°Ì Quân, hÄÌn ÄaÌnh phaÌi thaÌnh thật ÄôÌng yÌ, không noÌi thêm ÄiêÌu giÌ. - TÆ°Ì Quân, cậu ÄêÌn khi naÌo vậy? Khi hai ngươÌi Vương TÆ°Ì Quân vaÌ Trương Thiên Tâm Äang trâÌm mÄÌ£c, côÌng laÌ£i ÄÆ°Æ¡Ì£c mÆ¡Ì ra, Trương Lộ Giai kheÌ Äi ÄêÌn. NaÌng maÌ£c vaÌy trÄÌng, hai chân mượt maÌ xanh non, Äi laÌ£i laÌm cho ngươÌi ta sinh ra caÌm giaÌc mê say. LuÌc naÌy trên mÄÌ£t Trương Lộ Giai laÌ nuÌ£ cươÌi vui mưÌng, cÆ¡ thÃªÌ nhiÌn qua giôÌng như một viÌ£ thâÌn Äang bưÌng bưÌng nhưÌng luôÌng haÌo quang ÄeÌ£p ÄeÌ vô haÌ£n. Vương TÆ°Ì Quân nhiÌn Trương Lộ Giai maÌ không khoÌi sinh ra xuÌc Äộng muôÌn ôm naÌng vaÌo loÌng, nhưng bên caÌ£nh chiÌnh laÌ cậu em vợ mÆ¡Ìi biÌ£ daÌ£y baÌo một chÄÌ£p. HÄÌn chiÌ coÌ thÃªÌ ÄÆ°Ìng lên cực kyÌ quy cuÌ, sau ÄoÌ duÌng gioÌ£ng thaÌnh thật noÌi: - ChiÌ£ Lộ Giai, hôm nay em coÌ chuÌt việc, thÃªÌ nên ÄêÌn thÄm Trương laÌo gia tưÌ. - Giai Giai ÄêÌn ÄâÌy aÌ! Trương laÌo gia tÆ°Ì Æ¡Ì trong phoÌng cuÌng nghe ÄÆ°Æ¡Ì£c âm thanh cuÌa Trương Lộ Giai, ông cươÌi ha haÌ Äi ra, bộ daÌ£ng thân cận laÌm cho Trương Thiên Tâm thật sự chiÌ£u ÄaÌ kiÌch. Trương Lộ Giai nhiÌn sÄÌc trÆ¡Ìi rôÌi cươÌi noÌi: - Ãng, chaÌu Äi laÌm cÆ¡m Äây, hôm nay seÌ laÌ một bưÌa thật ngon. BiÌ thư Vương tâÌt nhiên seÌ không phaÌn ÄôÌi lÆ¡Ìi ÄÃªÌ nghiÌ£ cuÌa Trương Lộ Giai, thÃªÌ nhưng Trương Thiên Tâm laÌm em, hÄÌn duÌng gioÌ£ng Äau loÌng kêu lên: - ChiÌ£, luÌc naÌy thÆ¡Ìi tiêÌt noÌng nực, cuÌng ÄÆ°Ìng laÌm, hôm nay khoÌ coÌ ÄÆ°Æ¡Ì£c thÆ¡Ìi gian biÌ thư Vương ÄêÌn nhaÌ chÆ¡i, tôi mÆ¡Ìi moÌ£ ngươÌi một bưÌa cÆ¡m ngon, xem như laÌm công taÌc liên laÌ£c vÆ¡Ìi laÌnh ÄaÌ£o. Trương Lộ Giai nghe lÆ¡Ìi Trương Thiên Tâm thiÌ nÆ¡Ì nuÌ£ cươÌi, Trương laÌo gia tÆ°Ì cuÌng cươÌi, Vương TÆ°Ì Quân thiÌ cuÌng không muôÌn Trương Lộ Giai chaÌ£y xuôÌng bêÌp, thÃªÌ nên thuận miệng ÄôÌng yÌ: - TôÌt lÄÌm, hôm nay xem như moÌ£i ngươÌi laÌm thiÌ£t cậu. Trương Lộ Giai coÌn muôÌn lên tiêÌng, chợt thâÌy Vương TÆ°Ì Quân chÆ¡Ìp mÄÌt vÆ¡Ìi miÌnh. NaÌng hiêÌu tâm yÌ cuÌa Vương TÆ°Ì Quân, thÃªÌ cho nên Äi laÌ£i caÌm thâÌy toaÌn thân bay bôÌng. Trương laÌo gia tÆ°Ì giôÌng như không muôÌn Äi ra ngoaÌi, nhưng dươÌi sự thuyêÌt phuÌ£c cuÌa ba ngươÌi thanh niên, cuôÌi cuÌng cuÌng chiÌ coÌ thÃªÌ ÄôÌng yÌ Äi duÌng cÆ¡m. Nhưng ÄaÌm ngươÌi Trương laÌo gia tÆ°Ì coÌn chưa kiÌ£p Äi ra khoÌi khu nhaÌ quân khu, ÄuÌng luÌc naÌy coÌ một baÌo vệ vaÌ một ngươÌi thanh niên Äi ÄêÌn. NgươÌi thanh niên kia Äi ÄêÌn trươÌc mÄÌ£t Trương Lộ Giai, trên mÄÌ£t hÄÌn nhanh choÌng nÆ¡Ì nuÌ£ cươÌi nghÃªÌ nghiệp: - Xin hoÌi chiÌ£ coÌ phaÌi laÌ Trương Lộ Giai tiêÌu thư không?
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com
Báo lỗi chương