Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 98: Chỉ cần nàng ấy, là đủ rồi.



“Ngươi nói gì?” — Tần Phong vừa nghe dứt lời, liền xoay người định rời đi.

Hà Tuấn thấy vậy, vội vàng cản lại, hối hả phân trần:

“Khoan đã! Ngươi nghe ta nói hết đã. Không có người ngoài đâu, tẩu tử nhà ngươi vẫn an toàn. Người ta nhắc đến… là muội muội của ta — Phương Hoa.”

“Muội ngươi?”

“Phải, chính là nàng ấy.” Hà Tuấn vội gật đầu, tiếp lời: “Kỳ thực, cũng không phải Phương Hoa chuốc rượu gì cho tẩu tử. Hai người chỉ cùng nhau uống một chén nhỏ thôi. Ai ngờ… tẩu tử nhà ngươi tửu lượng quá kém, mới nửa chén đã say rồi. Lúc ta đến thì cái bình rượu đã bị tẩu tử úp ngược không còn giọt nào.”

Tần Phong mặt lạnh tan băng: “Nàng ấy xưa nay không uống được rượu.”

“Phải, ta cũng vừa mới biết chuyện đó.” Hà Tuấn thở dài, ngữ khí có chút lúng túng: “Thật ra… muội ta cũng không có ác ý. Nàng ấy chỉ là tò mò, không rõ nữ nhân như thế nào mới có thể khiến Tần Phong ngày trước từng nổi danh nơi chiến trường, nay lại nguyện ý quy ẩn sơn lâm, lấy vợ sinh sống.

Huống chi, khi xưa lúc ngươi chưa thành thân, Phương Hoa từng… có vài phần tâm tư với ngươi. Chẳng phải ta còn từng muốn làm mai mối hai người sao?”

Tần Phong nhíu mày: “Ta chưa từng đáp ứng. Mọi sự đều là do ngươi tự mình tưởng tượng mà thôi.”

“Ta biết, ta biết mà.” Hà Tuấn lúng túng gật đầu lia lịa, rồi cười cười: “Nói thật… lần này gặp lại, ta quả thực cũng tò mò. Muội muội ta lại càng không nén nổi lòng hiếu kỳ. Vậy nên mới đến gặp, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nếu ngươi giận thì… cứ đ.á.n.h ta một trận cho hả giận!”

“Ngươi không cần nói nhiều.”

Lời còn chưa dứt, Tần Phong đã ra chân.

Chỉ một chiêu, Hà Tuấn đã bị đá ngã lăn ra đất, lưng đập mạnh xuống nền đá, rên rỉ:

“Ai nha! Ngươi đ.á.n.h thật à, Tần Phong! Ta mắng ngươi một câu đấy!”

Tần Phong liếc xuống, ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén:

“Ngươi đã chủ động mời, ta há có thể thất lễ mà từ chối?”

“Được rồi được rồi…” Hà Tuấn nhe răng cười khổ, vừa xoa lưng vừa gượng dậy, “Ta biết ngươi chưa dùng toàn lực. Bằng không… ta e đã nằm mê man rồi.”

Tần Phong hừ một tiếng, đưa tay kéo hắn đứng dậy, rồi lại nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chuyện cũ để mai hẵng nói, giờ ta phải về.”

“Ừ…” Hà Tuấn khẽ gật đầu, trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Vị cô nương ấy… là người ngươi thật sự chọn sao? Nàng hình như nhỏ tuổi hơn ngươi nhiều, nàng có biết gì về quá khứ của ngươi không? Có thực sự hiểu ngươi, xứng đôi với ngươi không?”

Tần Phong dừng bước, ngẩng đầu nhìn Hà Tuấn, nét mặt nghiêm nghị chưa từng thấy:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Không có gì gọi là ‘xứng’ hay ‘không xứng’ cả. Chỉ có hợp hay không hợp.

Nàng là người ta thật lòng yêu quý, cũng là người mà ta nguyện dùng cả đời để bảo vệ. Dù ta có quá khứ huy hoàng hay nhơ nhuốc, nàng chưa từng để tâm. Với nàng, ta là chính ta — là người phu quân sẽ cùng nàng xây nên một gia đình ấm áp, sống trọn kiếp này.

Với ta, như thế là đủ rồi.”

Hà Tuấn nghe xong, trầm mặc thật lâu, rồi mỉm cười nói:

“Được. Ta đưa ngươi ra ngoài. Ngày mai ta tới tìm ngươi, cùng nhau uống vài chén.”

“Mai rồi hẵng nói.”

Hai người sóng vai mà đi, vừa đi vừa trò chuyện đôi ba câu. Hà Tuấn kể lại những chuyện cũ năm xưa, nhắc đến một vài cố nhân. Tần Phong tuy không mấy bày tỏ, nhưng nghe đến chỗ nào có liên quan cố tướng huynh đệ khi trước, vẫn sẽ hỏi han một tiếng.

Tới cổng, Hà Tuấn còn định đưa tiễn thêm, nhưng bị Tần Phong đưa tay ngăn lại:

“Dừng ở đây thôi.”

“Vậy sáng sớm mai ta đến tìm.”

“Để trễ chút đi.” — Tần Phong khẽ nhíu mày — “Không biết nương tử ta khi nào mới tỉnh. Nếu tỉnh lại không thấy ta, nhất định sẽ hoảng.”

Hà Tuấn bật cười:

“Thật không tưởng tượng nổi. Nếu truyền ra ngoài, chắc chẳng ai dám tin — rằng hung thần nơi chiến trường năm xưa, cũng có ngày trở thành một phu quân dịu dàng săn sóc đến nhường này!”