Ta là cung tỳ trung thành nhất bên cạnh Tạ Lâm Hằng.
Làm việc quên mình, hắn đòi gì ta cũng thuận theo.
Cho đến khi vì thanh mai trúc mã của hắn mà ta bị đưa vào Thận Hình Ty.
Gánh nặng trên vai ta hoàn toàn được đặt xuống.
Hoàng thúc của hắn, Thành Vương, khải hoàn trở về.
Thái hậu đại hỉ, muốn ban thưởng cho ta.
Không ngờ Tạ Lâm Hằng lại hiếm hoi mở miệng: “Chuẩn cho ngươi cầu một vị phận tần.”
Ta dập đầu tạ ân.
“Nô tỳ muốn đến Thành Vương phủ, được ở lại bên cạnh Thành Vương.”
Khóe môi còn mang ý cười, Tạ Lâm Hằng bỗng bóp nát chén rượu trong tay.
Hắn không biết, năm năm qua hắn muốn gì được nấy…
Đều là ta đang thực hiện lời hứa của mình.
Nay, đã đến lúc đặt gánh nặng xuống rồi.
1
Giờ Tý, đèn trong Ngự Thư Phòng vẫn sáng.
Nhưng chẳng xua nổi hàn ý trong phòng.
“Cút! Tất cả cút ra khỏi mắt trẫm!”
Tạ Lâm Hằng lại nổi giận rồi.
Hắn cả ngày nổi trận lôi đình, cũng chẳng biết có mệt hay không.
Tiếng gầm của hắn vang lên cùng âm thanh sắc nhọn của nghiên mực vỡ vụn.
Dội lại từng hồi trong đại điện trống trải.
Ừm, nghe tiếng mà biết, đó là cái nghiên tốt trên án.
Đáng tiếc thay.
Qua khe cửa, ta nhìn thấy— dưới đất quỳ đầy cung nhân, từng người cúi rạp, run rẩy như lá trước gió.
Đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Ta đứng ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, âm thầm đếm số.
Một trăm, một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai…
Xem như đủ rồi.
Ta nhấc bước, đẩy cánh cửa chỉ khép hờ, trong điện là một mảnh hỗn độn.
Mùi mực nồng trộn với long diên hương, hun đến mức đầu óc người ta choáng váng.
Tạ Lâm Hằng quay lưng về phía ta, long bào màu mực dưới ánh nến thoạt nhìn có chút cô tịch.
Ta nhận ra hắn vừa nổi cơn thịnh nộ rất lớn.
Hai nắm tay siết chặt đã bán đứng cơn giận chưa tan của hắn.
Ta mắt không nhìn nghiêng, đi thẳng đến bên đống mảnh vỡ của chiếc nghiên, cúi xuống.
Dùng khăn mang theo bên mình, cẩn thận thu nhặt từng mảnh của cái nghiên vừa bị đập nát.
Cung nhân thấy ta vào, cứ như trông thấy cứu tinh, dùng ánh mắt cầu cứu ta.
Ta khẽ lắc đầu, bảo họ lui xuống trước.
Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại ta và hắn.
Cùng hơi thở nặng nề, ẩn nhẫn đầy bạo lệ của hắn.
Ta gói mảnh vỡ lại, đặt sang một bên, rồi xoay người vào gian nhỏ.
Bưng ra chén trà an thần đã chuẩn bị sẵn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhiệt độ vừa đủ, ấm áp, không bỏng tay.
“Bệ hạ.”
Ta đưa trà đến trước tay hắn, giọng nhẹ như tơ.
“Thương thân tổn khí, ngày mai còn làm sao đối phó được bọn họ?”
Hình như lời ấy lọt được đôi chút vào tai hắn.
Bởi ta thấy vai hắn căng cứng dần thả lỏng.
Hắn không nhận trà, mà đột ngột xoay người lại.
Một tay túm lấy đuôi tóc sau đầu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lắm chuyện.”
“Cho phép ngươi vào sao?”
Giọng hắn tệ hại vô cùng, như con mèo rừng bị chọc giận giương vuốt.
Thế nhưng cuối cùng vẫn không bảo ta cút.
Mà lực hắn nắm tóc ta—không hề nặng.
Giống như một cơn bực bội không biết phải đặt xuống nơi đâu.
Ta thuận theo lực ấy, hơi ngửa đầu lên.
Lặng lẽ nhìn hắn, chẳng nói một lời.
Ánh nến chao động phản chiếu lên gương mặt hắn, tăng thêm vài phần bất lực.
Hắn nhìn dáng vẻ chịu đựng, ngoan ngoãn không oán không than của ta, phiền muộn trong lòng tựa hồ bớt đi đôi chút.
Nhưng lại dấy lên một làn lửa vô danh càng mãnh liệt hơn.
Có lẽ hắn thấy bộ dạng này của ta— cực kỳ chướng mắt.
Hắn buông tay, giật lấy chén trà từ tay ta.
Uống cạn một hơi.
Ta cụp mắt xuống, thầm niệm trong lòng.
Sắp rồi, sắp rồi.
Nghe nói chiến báo thắng trận của Thành Vương điện hạ đã đến kinh thành, người cũng sắp trở về.
Cố nhịn thêm chút nữa, năm năm khổ hạnh này… là hết rồi.
2
Hầu hạ xong vị chủ t.ử sáng nắng chiều mưa này,
trở về tiểu phòng của mình thì đã là đêm khuya.
Trăng từ khung cửa sổ nhỏ hắt vào, rơi xuống nền nhà một mảnh sáng trong.
Ta từ lớp áo sát người, cẩn thận lấy ra một món mộc điêu nhỏ.
Là một con hổ gỗ thô ráp, méo mó, thậm chí khó nhận ra hình dạng ban đầu.
Ta lại vuốt ve nó hết lần này đến lần khác, bởi con hổ nhỏ này là bảo vật của ta.
Thành Vương Tạ Cảnh Uyên tuổi cầm tinh con hổ.
Năm năm trước, cũng đúng một ngày tuyết lớn như vậy.
Ta vừa bị bán vào cung, mới mười hai tuổi, lạnh lẽo đói khát, co mình nơi góc tường.
Bị mấy cung nữ lớn tuổi giật mất nửa cái bánh bao duy nhất.
Vì không biết lấy lòng mà đắc tội đại cung nữ quản sự, bị phạt không cho ăn cơm.
Ta cứ tưởng mình sẽ c.h.ế.t trong mùa đông năm đó.
Đúng lúc ta nghĩ mình sẽ bị đói rét mà c.h.ế.t nơi góc khuất chẳng ai đoái hoài ấy— một đôi hắc hài dừng lại trước mặt ta.
Ta ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy một gương mặt ôn hòa tuấn lãng.
Người ấy mặc áo bào gấm màu mực.
Thái giám phía sau kiễng chân định che ô cho hắn, bị hắn khoát tay ngăn lại.
Bông tuyết rơi lên mày mắt đen sẫm của hắn, hóa thành giọt nước nhỏ.
Hắn cúi xuống, nhét vào lòng ta một vật được bọc bằng giấy dầu.
Lại cởi áo choàng trên người mình, quàng lên thân thể gầy gò của ta.
“Trong cung lạnh, phải học cách tự ủ ấm mình.”
Giọng hắn như gió xuân tháng Ba, thổi tan mọi rét buốt trong tim ta.
“Ăn đi.”
Giọng hắn rất dịu, như ánh dương ấm nhất mùa đông.
Ta mở giấy dầu ra, bên trong là hai cái bánh bao trắng còn nóng và cả một con gà.
Ta vừa ăn ngấu nghiến, nước mắt vừa không kìm được mà rơi.
Hắn không giục, chỉ lặng lẽ nhìn ta, đợi ta ăn xong, mới đưa khăn cho ta.
Hắn nói:
“Đừng sợ.”