Biệt Chi

Chương 3



Nói xong, ta cúi đầu, tự mình lui xuống xử lý vết thương.

 

Sau lưng truyền đến giọng nói hơi nhíu lại của Tạ Lâm Hằng.

 

“Nàng vụng về, ngươi đừng để bụng.”

 

Bước chân ta khựng lại.

 

Lời ấy lọt vào tai, lại như một mũi kim nhọn đ.â.m vào tim ta, buốt đến nghẹn thở.

 

Hắn theo bản năng muốn bảo vệ ta.

 

Nhưng lời thốt ra—vĩnh viễn là như vậy.

 

Đem ta hạ thấp đến tận bụi tro, để giữ trọn thể diện cho người khác.

 

Cũng đúng thôi.

 

Ta vốn chỉ là cung tỳ hèn mọn, làm sao đáng để hắn mở lời bênh vực?

 

Ta trở về phòng hạ nhân, dùng nước lạnh xối lên mu bàn tay nhiều lần.

 

Cơn đau rát dần trở nên tê dại.

 

Nhìn gương mặt bình thản của mình trong gương, ta khẽ kéo môi.

 

Lần thử này của Tô Thanh Việt— hẳn đã xác nhận được vị trí của ta trong lòng Tạ Lâm Hằng.

 

Một quân cờ hơi đặc biệt đôi chút, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị hy sinh.

 

Nàng cũng đã chắc chắn rằng Tạ Lâm Hằng sẽ không vì ta—mà trách cứ vị tiểu thư Thái phó, thanh mai trúc mã của hắn.

 

Vậy nên lá gan của nàng sẽ càng lúc càng lớn.

 

Mà ngày tháng của ta… sẽ càng lúc càng khó sống.

 

5

 

Quả nhiên, sau ngày ấy.

 

Sự gây khó dễ của Tô Thanh Việt nối tiếp mà đến.

 

Nàng không biết nghe từ đâu, rằng sinh mẫu của Tạ Lâm Hằng—Hiếu Từ Hoàng hậu đã khuất—sinh thời yêu nhất một loại lan mọc nơi vách núi cheo leo, gọi là U Cốc Lan.

 

Thế là nàng tìm đến ta, vẻ mặt thành khẩn như vì bệ hạ mà lo nghĩ.

 

“Cô nương Biệt Chi, ta muốn ra ngoại ô hái ít lan cho bệ hạ, để Người vui lòng. Nhưng ta từ nhỏ thân thể yếu mềm, e khó trèo được núi. Không biết cô nương có thể thay ta một chuyến?”

 

Trong cung ai mà chẳng biết U Cốc Lan mọc nơi vách đá dựng đứng, đá vụn rơi xuống không ngừng.

 

Ngay cả tiểu đồng hái t.h.u.ố.c cũng không dám tùy tiện lên đó.

 

Đây sao phải là nhờ vả—rõ ràng là muốn ta đi vào chỗ c.h.ế.t.

 

Ta nhìn vào ánh mắt đầy ý đồ của nàng, bình thản đáp:

 

“Được.”

 

Nàng có vẻ không nghĩ ta lại nhận lời dứt khoát như vậy, sững ra một chút.

 

Rồi đáy mắt hiện lên một tia đắc ý.

 

Vì sao ta phải đi?

 

Bởi làm bệ hạ vui lòng—cũng là một phần trong “chăm sóc hắn”.

 

Đó là lời hứa ta đã đáp với Thành Vương điện hạ.

 

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, quá trình ra sao, ta không bận tâm.

 

Nhân lúc được nghỉ, ta thay bộ y phục gọn gàng, một mình rời khỏi hoàng cung.

 

Nhờ có thẻ bài phòng thân và đúng lúc không phải phiên trực, ta dễ dàng ra được cửa cung.

 

Vách đá còn hiểm trở hơn ta tưởng, tay chân ta bám vào đá, nhiều lần suýt trượt xuống.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Cánh tay bị đá nhọn cứa thành từng vết rách rớm máu.

 

Y phục bị gai nhọn cào đến tả tơi.

 

Cuối cùng, trong một khe đá, ta nhìn thấy cây lan đang đong đưa trong gió.

 

Khi ta trở về, trời đã nhá nhem tối.

 

Toàn thân ta nhếch nhác, tóc búi rối tung, cánh tay đầy vết thương rỉ máu.

 

Nhưng trong tay ta—ta vẫn nắm chặt cọng lan còn vương mùi đất.

 

Khi ta dâng lan lên Tạ Lâm Hằng, hắn đang nói chuyện cùng Tô Thanh Việt.

 

Vừa nhìn thấy bộ dạng ta, nụ cười trên mặt hắn lập tức đông cứng.

 

Rồi bùng lên cơn giận dữ.

 

“Ai cho ngươi đi? Ngươi không cần mạng nữa sao!”

 

Hắn túm ta kéo lại, nhìn thấy những vết thương trên tay ta, lửa giận bùng lên càng dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn lục trong tủ lấy thuốc, không nói không rằng x.é to.ạc tay áo ta.

 

Thô bạo rắc t.h.u.ố.c bột lên vết thương.

 

Thuốc xót vào da thịt khiến ta run lên một chốc.

 

Lực tay hắn rất mạnh, giống như đang phát tiết, cũng giống như đang trừng phạt.

 

Ta nhìn gương mặt hắn đầy phẫn nộ, trong lòng không dậy nổi gợn sóng.

 

Chỉ thấy rằng nhiệm vụ của ngày hôm nay—cuối cùng xong rồi.

 

Ta khẽ nói:

 

“Bệ hạ bớt giận, mạng nô tỳ không đáng kể.”

 

Lời vừa dứt, động tác bôi t.h.u.ố.c của hắn đột nhiên dừng lại.

 

Không khí trong phòng như ngưng đọng.

 

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt ta, tựa muốn xé ta thành từng mảnh.

 

“Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa!”

 

Ta biết, câu ấy đã thực sự chọc giận hắn.

 

Hắn có thể chịu được sự vụng về của ta, chịu được ta lầm lì ít nói.

 

Nhưng hắn tuyệt đối không thể chịu được việc ta tự hạ thấp mình đến thế.

 

Dù sao, cho đến hiện tại— ta vẫn là “vật sở hữu” của hắn.

 

6

 

Thái độ của Tạ Lâm Hằng ngày hôm đó đối với ta, quả thật khiến Tô Thanh Việt bực bội vài phần.

 

Sau này, ta biết hắn tất sẽ cho người điều tra nguyên do.

 

Hoàng cung này không có bí mật.

 

Nhưng dù hắn biết rõ sự thật, cuối cùng vẫn không truy cứu.

 

Chỉ xem như chuyện ấy chưa từng xảy ra.

 

Tô Thanh Việt vẫn không chịu buông tha ta.

 

Nàng mượn cớ hỏi ta khẩu vị của Tạ Lâm Hằng, rồi đến Thượng Thực Cục chỉ trỏ, gọi toàn những món ta không giỏi hoặc tốn rất nhiều công sức.

 

Khiến ta bận đến tận đêm.

 

Tạ Lâm Hằng chưa từng hỏi đến.

 

Đêm ấy, cuối cùng ta cũng nấu xong bát “Thất Xảo Linh Lung Thang” mà nàng gọi, bưng đến điện của Tạ Lâm Hằng.

 

Hắn đang đọc sách, Tô Thanh Việt ngồi bên cạnh, mài mực cho hắn.

 

Tay áo đỏ phất phơ, trai tài gái sắc—một bức họa thần tiên quyến lữ.

 

Ta dâng canh, đang định lui ra.

 

Tô Thanh Việt lại gọi ta.

 

“Biệt Chi cô nương…”

 

Nàng cầm một cái túi hương thêu mây văn tinh xảo,

 

mỉm cười nói với Tạ Lâm Hằng:

 

“Bệ hạ, thần nữ thấy túi t.h.u.ố.c của Người đã cũ sờn, liền thức trắng đêm làm một cái mới. Bên trong vẫn là d.ư.ợ.c liệu an thần. Người thay cái này đi.”

 

Mắt ta không kìm được mà rơi xuống eo hắn.

 

Nơi đó treo một túi t.h.u.ố.c nhỏ, bằng vải xanh bình thường ta tự tay may.

 

Vì mang bên người đã lâu, vải sờn mép, sắc cũng phai.

 

Bên trong là d.ư.ợ.c liệu ta xin Thái y Viện định phương cho, từng vị từng vị tự tay phối lại.

 

Vừa an thần, vừa giảm chứng đau đầu do hắn thường xuyên phê tấu.

 

Hắn đã mang nó bốn năm.

 

Ta tưởng hắn ít nhiều sẽ nghĩ đến thân thể mình.

 

Tạ Lâm Hằng liếc túi hương mới trong tay Tô Thanh Việt, lại nhìn túi t.h.u.ố.c cũ ở thắt lưng mình—quả nhiên do dự một chút.

 

Ánh mắt Tô Thanh Việt chợt tối đi, rồi nàng lại nở nụ cười:

 

“Nếu bệ hạ không thích, vậy thôi vậy, là thần nữ đường đột.”

 

Nàng giỏi nhất chiêu lấy lui làm tiến.

 

Quả nhiên, Tạ Lâm Hằng nhàn nhạt nói:

 

“Đưa đây.”