Biệt Thì, Mang Mang, Giang Tẩm Nguyệt

Chương 7



"Ta không dám ngủ, vì chỉ cần nhắm mắt là lại thấy người khác nấu rượu pha trà, chải tóc chỉnh y cho muội, thấy muội vì hắn mà kết tua kiếm, vì hắn mà đốt đèn đợi hắn về đêm, sáng sớm tỉnh dậy hôn lên chân mày hắn… Ta thấy rất nhiều, rất nhiều…"

 

"Nhưng nơi đó, đã không còn ta nữa."

 

Cố Biệt Thì giống như cạn kiệt khí lực, tựa đầu lên vai ta, hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào vành tai.

 

Ta nghe thấy hắn nói:

 

"A Nguyệt, ta sắp phát điên rồi."

 

19

 

Ta cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn phơi bày dưới tình cảm trực diện trần trụi này, nhưng vẫn cố chấp giữ lại một chút may mắn.

 

"Sư huynh, đây chẳng phải là… hình mẫu nam chính tự phản tỉnh sao?"

 

Cố Biệt Thì khẽ cười bên tai ta, không chút lưu tình nghiền nát ảo tưởng, tàn nhẫn bóc trần nội tâm, lộ ra trái tim đang đập mãnh liệt.

 

"Sư muội, lại đây, nói cho muội một tin xấu."

 

"Ta đối với muội, đã không còn suy nghĩ thuần khiết nữa rồi."

 

"…"

 

"Nếu muội vẫn chưa hiểu, vậy ta sẽ nói rõ hơn, ta thích muội, ta động lòng vì muội, ta muốn cùng muội bên nhau dài lâu."

 

Trong thinh lặng vang lên tiếng sét động trời.

 

Ta lùi hai bước, đầu óc lập tức trống rỗng.

 

Ta thật sự không thể tin được.

 

Hình mẫu nam chính, lại bị biến chất mất rồi.

 

"Sư huynh, huynh bình tĩnh chút, hiện tại… không được tỉnh táo lắm đâu."

 

Cố Biệt Thì mang theo mùi rượu, động tác dịu dàng vén sợi tóc mai của ta ra sau tai.

 

"A Nguyệt, ta rất bình tĩnh."

 

Bình tĩnh cái rắm ấy!

 

Ta túm lấy tay hắn, đẩy hắn ngã xuống giường, trừng mắt dữ tợn:

 

"Không phải trước đây huynh còn nói muốn tìm người tốt nhất thiên hạ gả ta đi sao? Sao mới chớp mắt đã trở mặt rồi!"

 

Động tác của Cố Biệt Thì hơi khựng lại, ánh mắt trầm xuống thoáng chốc:

 

"Bởi vì, ta chính là người tốt nhất, xứng đôi với muội nhất."

 

"???"

 

Khoan đã, còn có thể như vậy sao!?

 

Ta hoảng loạn bỏ chạy.

 

20

 

Tối nay ra khơi, sáng mai về nhà, dù sao thì người biết đồ ăn ngon mới là kẻ tài trí.

 

Chẳng lẽ lại làm khó dạ dày của mình được sao?

 

Chỉ là...

 

Ánh mắt của Cố Biệt Thì ở bên cạnh nóng rực như lửa, khiến ta muốn phớt lờ cũng không thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta ném đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn hắn:

 

"Nhìn cái gì mà nhìn, thích thì có thể ăn thay cơm sao?"

 

Cố Biệt Thì chống khuỷu tay lên bàn, tựa cằm, trên gương mặt thanh tú hiện lên nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu ôn hòa:

 

"Thích không thể ăn thay cơm, nhưng nếu được muội thích, thì cơm sẽ ngon hơn rất nhiều."

 

Mặt ta cứng đờ, lặng lẽ kéo bát cơm của mình lại.

 

Sau khi buông thả bản thân, Cố Biệt Thì nói lời tâm tình ngày càng trôi chảy.

 

Cơm nước xong, ta vẫy tay tiễn hắn rời đi.

 

Chờ người hoàn toàn đi khuất, ta lập tức ôm Mang Mang lao về phía bắc thành Lăng Uyên như một cơn gió.

 

Vào thành chưa bao lâu, ta đã nghe thấy tin tức:

 

Tại khu vực bắc thành, một trận đấu võ đài đang diễn ra song song với trận đấu Thiên Kiêu, người chiến thắng sẽ nhận được một năm cư trú miễn phí tại Túy Tiên Cư, kèm theo rượu ngon và mỹ thực hưởng dụng thỏa thích!

 

Hôm nay, ta nhất định phải oanh tạc tất cả đối thủ!

 

Khai hỏa! Khai hỏa! Khai hỏa!

 

Mỹ thực, mỹ tửu, đại trạch, tất cả đều là của ta!!

 

21

 

Tâm lý tu sĩ cũng thật mong manh.

 

Chỉ là pháp thuật vô dụng với ta thôi mà, chỉ là linh khí linh kiếm bị ta bẻ gãy dễ như bẻ cành thôi mà, chỉ là ta lỡ tay không khống chế lực đạo, khiến võ đài làm từ huyền ly tinh thiết vỡ nát thôi mà!?

 

Có cần phải kinh hãi đến thế không?

 

Những võ đài khác đánh nhau sôi nổi, còn ta thì nằm trên ghế lắc lư, ngủ trưa một giấc an lành.

 

Thỉnh thoảng có vài con ruồi bay lên đài cũng bị ta quạt bay nhanh chóng.

 

May mà ta đeo pháp khí che chắn thần thức, không lo bị nhận ra thân phận, chỉ là cái cơ thể hỏng này cứ thỉnh thoảng lại ho ra máu, thực sự phiền phức.

 

Trời sắp tối, ta thu ghế lắc lư lại, để Mang Mang chở ta về nhà ăn cơm.

 

Vừa rời đi không lâu, dưới đài liền nổ tung:

 

"Ta có nhìn nhầm không? Cô gái kia toàn thân không hề có chút linh lực lưu chuyển, vậy mà lại có thể đánh bại cao thủ Trúc Cơ thậm chí là Kim Đan sao? Nàng ấy làm cách nào vậy!"

 

"Hít... Ngay cả đoạn gia bí pháp Cửu Tiêu Lôi Dẫn cũng vô dụng với nàng ấy, thân thể này cứng cỏi đến mức nào, chẳng lẽ ngang hàng với hung thú?"

 

"Nam thành trong trận đấu Thiên Kiêu không phải cũng có một thiên tài kinh diễm là Cố Biệt Thì sao? Ta thực sự mong chờ trận đấu giữa bọn họ!"

 

"Phải đấy, bắc thành võ đài quán quân, có thể trực tiếp tiến vào chung kết trận đấu Thiên Kiêu mà..."

 

22

 

Sau nhiều ngày chinh chiến trên võ đài, cuối cùng ta cũng chiếm được vị trí quán quân.

 

Theo như ban tổ chức giải thích, chỉ cần thắng thêm một trận nữa, ta sẽ được lĩnh thưởng.

 

Mang theo tâm trạng vô cùng hào hứng, ta bước lên chiếc xe ngựa xa hoa bọn họ chuẩn bị cho MVP tối cao, tiến về địa điểm thi đấu.

 

Bên ngoài, dòng người đông nghịt, tiếng hò reo không dứt, khán giả ùn ùn kéo vào trường đấu.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nhưng mà...