"Tạm biệt, Giang cô nương, ta và sư tỷ sẽ mãi mãi ghi nhớ công ơn của nàng."
Thân thể ta rơi tự do xuống vực sâu.
Trong khoảnh khắc ấy, ta thấy Cố Biệt Thì đang lao về phía ta, đôi mắt đỏ ngầu.
"A Nguyệt…"
26
Sau khi pháp trận khởi động, ta bị hút vào trung tâm Ma tộc.
Đám ma tộc ở đây có hình dạng vô cùng kỳ quặc, chẳng hạn như tên thủ lĩnh trước mặt ta.
Cái đầu trông như một quả bí đao được Nữ Oa gọt tỉa tỉ mỉ, dài gấp ba lần đầu ta.
Dây trói trên người ta khi đến ma giới đã mất đi tác dụng, chỉ khẽ động một cái là bung ra. Nhưng ta còn chưa kịp vui mừng, đã thấy xung quanh mình là một đám ma vật hung thần ác sát.
"Ồ, nhân tộc à, lâu rồi chưa được nếm thử đây." Một tên ma tộc đầu chim người nói, nước dãi nhỏ xuống đất.
Một tên khác mặt xanh vuốt ưng đẩy hắn ra:
"Không được tranh với ta! Tứ chi của nàng là của ta!"
"Hay là hấp lên, giữ được trọn vẹn hương vị con người!"
"Nói bậy! Nhân tộc tất nhiên phải nấu lẩu ăn mới ngon!"
“Mẹ nó, lắm mồm quá.”
Đúng lúc này, Đông Qua ma chủ ung dung bước ra, giọng nói kiêu căng lạnh lùng:
(Đông Qua là bí đao)
"Người này, ta mang đi. Ai tán thành? Ai phản đối?"
Không ai dám phản đối, ta giơ tay:
"Ta phản đối."
Đông Qua ma chủ liếc ta một cái đầy khinh thường:
"Ngươi không có quyền phản đối." Nói xong liền đưa tay bắt lấy cánh tay ta.
Sau đó...
Ta ngồi vững vàng trên vương tọa khảm đầy xương trắng, chậm rãi nghiền nát khuôn mặt bầm dập của Đông Qua ma chủ dưới chân, đảo mắt nhìn qua đám ma tộc đang im thin thít trong đại điện, cười nhạt:
"Ta muốn làm Ma vương. Các ngươi... Ai tán thành? Ai phản đối?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
27
Ma giới quanh năm chìm trong bầu trời màu đỏ u ám, lạnh lẽo và ẩm ướt, không có mặt trời.
Sống ở đây mấy tháng, ta cảm thấy mình sắp mốc meo luôn rồi.
Ta nhớ gốc cây quế trước cổng tông môn, nhớ ánh lửa ấm áp trong tiểu trù phòng, nhớ các sư huynh sư tỷ đồng môn, nhớ sư phụ dù rất không đáng tin nhưng lại đối xử rất tốt với ta... Còn nhớ cả... Cố Biệt Thì.
Từ sau ngày hắn tỏ tình, bọn ta chưa từng nói chuyện tử tế.
Ta luôn lảng tránh hắn.
Vì khi đó, ta cũng không biết bản thân mình cảm thấy thế nào về hắn.
Chỉ là đã quen thân cận, quen dựa dẫm, chưa từng nghĩ những điều đó sẽ lên men thành rung động. Ta cũng không chắc mình có thể đáp lại tình cảm vừa cháy bỏng vừa chân thành ấy hay không.
Thế nên theo bản năng mà trốn tránh.
Nhưng bây giờ, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, ta lại nhớ đến ánh mắt của Cố Biệt Thì sau trận đấu khi đó, nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của hắn khi ta rơi xuống vực sâu, tuyệt vọng và tan nát.
Bực bội.
Ánh mắt ấy khiến tim ta cũng co thắt theo.
Ta chống cằm thở dài, liếc thấy những bông hoa trắng trên bàn vẫn đang nở rộ rực rỡ.
Chưa từng thấy ma tộc thay hoa, dường như nó cũng chưa bao giờ héo tàn.
Ta có chút tò mò, bèn gọi đầu bí đao tới hỏi:
"Đây là hoa gì? Sao ta chưa từng thấy nó héo bao giờ?"
Đầu bí đao cẩn trọng hành lễ, cung kính trả lời:
"Đây là ma thực đặc thù của Cổ Ma tộc, chuyên dùng để nuôi dưỡng tình cổ Trường Tư, còn gọi là Tình Động. Lấy tương tư làm dưỡng chất, nếu nỗi nhớ không dứt, hoa sẽ mãi chẳng tàn."
Nó tượng trưng cho một trái tim say đắm vô vọng.
28
Hôm nay, trong hoàng cung ma tộc, ai nấy đều thấp thỏm lo sợ.
Bởi vì ta phát điên rồi.
Nhét cần tây vào khoai lang nướng, rốt cuộc là tên não tàn nào nghĩ ra cái trò này vậy?!
Cắn một miếng, nước cần tây trào ra tràn ngập khoang miệng, ta chỉ cảm thấy linh hồn mình sắp bốc hơi từ đỉnh đầu mà bay thẳng lên trời.
Nhổ ra xong, ta điên cuồng súc miệng, sau đó liếc mắt nhìn về phía đầu bí đao đang co rúm trong góc, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ rít qua kẽ răng:
"Ta đã nói rồi, ta! không! ăn! cần! tây!"
Đầu bí đao là một tên lực lưỡng tám thước, rên rỉ một tiếng, ôm đầu chạy tán loạn: "Ta, ta, ta... ta quên mất!"
"Quên mất?" Ta lạnh lùng cười, xắn tay áo lên, tiện tay bẻ một đoạn xương từ đám binh lính bộ xương bên cạnh, cầm lên rồi đuổi theo đánh hắn.
Bộ xương binh lính: "..."
"Cần tây, cần tây, cần tây! Thích vậy à? Hôm nay ta đánh ngươi thành cần tây luôn!"