So với Trương lão, Hồ lão thật ra đến muộn hơn rất nhiều. Đương nhiên, đây không phải là do ông muốn làm cao, chủ yếu là khi ông và Giang Khương đến, trong phòng hội nghị đã có không ít người.
Tham dự cuộc họp hôm nay, đa số là người từ tỉnh khác đến. Rất nhiều người được sở Y tế tỉnh an bài nghỉ tại khách sạn một đêm. Cho nên họ đến cũng sớm hơn.
Hồ lão là người địa phương, hiển nhiên không cần đến sớm. Sáng nay, sau khi khám xong cho vài bệnh nhân, ông mới dẫn theo Giang Khương đến đây. Không sớm cũng không muộn.
- Lão Hồ, ông là người địa phương, nhưng xem ra còn muộn hơn cả chúng tôi.
- Haha, Tiểu Giang, không tồi đấy. Tôi có nghe về chuyện của cậu. Không tệ, không tệ. Trương Du Chánh lúc nào cũng da trâu hò hét, cậu làm không sai.
Gương mặt La lão tràn đầy tán thưởng. Giang Khương nghe qua, liền đoán ra quan hệ giữa La lão và Trương lão không tốt.
Người thanh niên đi đằng sau La lão tò mò nhìn Giang Khương, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Đợi La lão và Hồ lão chào hỏi xong, liền nhiệt tình bắt tay Giang Khương:
- Xin chào Giang Khương, tôi là Từ Ngang.
- Xin chào anh Từ Ngang.
Giang Khương cũng bắt tay đối phương.
- Giang Khương, tôi ngưỡng mộ cậu đã lâu, nhưng không nghĩ đến cậu còn trẻ đến như vậy, hẳn là còn nhỏ hơn cả tôi.
Từ Ngang mỉm cười nói với Giang Khương.
Giang Khương cười nói:
- Năm nay tôi mới 21.
- 21? Nhỏ vậy sao?
Nghe Giang Khương trả lời, mặc dù Từ Ngang đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn bị kinh hãi:
- Còn nhỏ hơn tôi năm tuổi, thật không nhìn ra được. Xem ra tôi không thể so sánh với cậu được rồi.
Thấy đối phương phản ứng như vậy, Giang Khương cũng không có cảm giác ngoài ý muốn. Ít nhất hắn nhìn chung quanh vài lần, phát hiện ở đây người trẻ nhất cũng đã hơn hai lăm, hai sáu tuổi. Thậm chí còn có người ba bốn, ba lăm. Trẻ như hắn thật đúng là không có mấy người.
Sau khi nói vài câu, hai thầy trò tìm chỗ ngồi xuống. Hồ lão thấp giọng cười:
- La Nghị Nguyên và Trương Nguyệt Chánh không hợp nhau. Sau chuyện lần trước, La Nghị Nguyên cố ý gọi cho ta hỏi việc này. Nghe nói đêm hôm đó, lão gia hỏa này vui quá uống say bí tỉ.
- Khó trách.
Giang Khương bừng tỉnh. Khó trách La lão lại khách sáo như vậy.
- Lão Hồ, đã lâu không gặp.
Hai thầy trò đang thì thầm, chợt nghe có tiếng chào hỏi bên cạnh.