Nghe Giang Khương mời cô đi ăn, Lý Tiểu Vũ hưng phấn đồng ý ngay.
Nhìn thời gian, nếu ra ngoài ăn bây giờ cũng chỉ có thể đến phố Hoa Mai, nhưng phải đi cả một đoạn đường. Giang Khương liền cười nói:
- Nếu không chúng ta ăn cơm ở căn tin số hai nhé? Tôi có chút nhớ món cơm ở đó.
- Được, em cũng muốn ăn cơm.
Lý Tiểu Vũ đáp lời:
- Em muốn ăn cơm thịt bò khoai tây.
Lúc này mới 5h chiều, thời gian vẫn còn sớm, người đến căng tin ăn cơm cũng không nhiều. Hai người gọi hai phần cơm khoai tây thịt bò rồi tìm một bàn ngay cửa sổ ngồi xuống.
Sáng nay Giang Khương mặc một bộ đồ thể thao, hơn nữa cũng không đeo mắt kính, ngồi nơi này chẳng khác nào sinh viên năm tư. Mặc dù đôi nam nữ xinh đẹp ngồi đó vẫn khiến cho người ta chú ý nhưng không người nào nhận ra hắn. Nhưng thính lực nhạy cảm của Giang Khương vẫn khiến hắn nghe được không ít lời thì thầm:
- Nam sinh đi cùng Lý Tiểu Vũ là ai vậy? Hình như rất đẹp trai. Tại sao trước đây chưa từng thấy? Chẳng lẽ Lý Tiểu Vũ đã hết hy vọng với Giang lão sư rồi?
- Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng chết tâm đấy. Từ Thanh Linh, Tuyên Tử Nguyệt, người nào cũng đâu thua kém Lý Tiểu Vũ. Tốt hơn hết là nên đi tìm mối khác cho mình.
Giang Khương dùng khăn lau miệng, sau đó cầm thìa múc một muỗng cơm bỏ vào miệng. Hôm nay hắn đã ăn bốn cái bánh bao, nhưng tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, thật sự là rất đói bụng.
Sau khi ăn xong, nhìn Lý Tiểu Vũ có chút không yên lòng, không khỏi cười hỏi:
- Ăn đi, không ngon miệng à?
- Hả, ngon chứ.
Lý Tiểu Vũ bối rối múc cơm bỏ vào miệng.
Nhìn biểu hiện của Lý Tiểu Vũ, Giang Khương không nhịn được đưa tay lấy đi hột cơm trên khóe miệng của cô.
Giang Khương thì ổn rồi, nhưng Tề Nhạc Minh thì thê thảm hơn nhiều. Lúc này y đang nằm trên giường, động cũng không thể động, ngực băng cứng ngắc, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nếu người nào chuyên về xương cốt, vừa nhìn là biết có không ít xương sườn bị gãy.
- Minh thiếu, mặc dù đã được chữa trị kịp thời, nhưng cậu vẫn phải nằm trên giường ba ngày. Chú ý không được dùng lực. Ba ngày này là thời điểm xương cốt lành lại. Ba ngày sau cậu mới có thể rời giường tự do hoạt động.
Một bác sĩ đứng trước mặt Tề Nhạc Minh, cẩn thận dặn dò:
- Thuốc cầm máu cũng đã được dùng. Phổi bị tổn thương thì mất bốn năm ngày mới có thể khôi phục được. Chú ý đừng để bị ho.
- Ba ngày? Lâu như vậy sao?
Sắc mặt Tề Nhạc Minh thoáng chút tái nhợt, bất mãn nhìn bác sĩ già.
Vị bác sĩ đẩy mắt kính lên, gật đầu nói:
- Đây là nhờ hiệu quả của Thiên Y. Nếu không, cậu ít nhất phải mất mười ngày không thể dùng lực.
- Tôi nhổ!
Tề Nhạc Minh hung hăng mắng một câu. Chỉ là lời nói vừa ra đến miệng, sắc mặt đã trắng bệch, vội vàng im lặng, rõ ràng là đã động đến vết thương.