- Yên tâm đi, rất nhanh sẽ đến. Hơn nữa người đến còn là những tinh anh trong vấn đề phòng dịch của Hoa Hạ chúng tôi.
Nhìn Giang Khương không giống như đang nói đùa, Pyramy lại càng kinh nghi, nhưng trong lòng lại hưng phấn. Nếu quả thật Hoa Hạ cử cứu viện đến, đây tuyệt đối là điều tốt.
- John, cậu chắc chắn không nói đùa chứ?
- Dĩ nhiên rồi, yên tâm đi.
Giang Khương khẽ cười vỗ vai Pyramy một cái:
- Nào, mang tôi đến xem tiêu bản vi khuẩn trước. Anh đã tách vi khuẩn ra chưa?
Đã được Giang Khương xác nhận là thật, mặc dù cảm thấy chuyện này không quá có thể, nhưng đối với người nổi tiếng là “Bàn tay của thượng đế” năm đó ở Haiti, y vẫn lựa chọn tin tưởng. Hơn nữa y nghe được tin tức về Giang Khương, dường như rất có sức ảnh hưởng ở trong nước, lập tức gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi. Sáng hôm qua tôi đã xác nhận được loại vi khuẩn.
Nhìn con vi khuẩn sống động dưới kính hiển vi, sắc mặt Giang Khương sa sầm lại, vừa cẩn thận quan sát vừa cau mày hỏi:
- Cho nên, nhất định phải mau chóng khống chế, tôi cũng đã thông báo cho hai ba khu vực xung quanh tăng cường cô lập. Chẳng qua điều kiện bên kia còn kém hơn so với bên này của chúng tôi. Chúng tôi tổng cộng chỉ có ba thầy thuốc, một người trong đó là bác sĩ ngoại khoa, hai bác sĩ nội khoa, còn lại là các bác sĩ địa phương. Cơ quan phòng chống dịch bệnh của Liên Hiệp Quốc cũng phải một tuần nữa mới đến. Nếu tiếp viện bên các cậu có thể chạy đến, có lẽ vẫn còn kịp.
Giang Khương đứng thẳng người, nhìn dụng cụ trong lều vải, nhẹ thở ra một hơi, nói:
- Xem ra tôi phải đi gọi điện thoại mới được. Dụng cụ nơi này căn bản không đủ.
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, sau đó lẳng lặng nhìn màn hình chờ đợi.
Cũng không lâu lắm, một người mặc đường trang, tóc hoa râm, chỉ là gương mặt chỉ khoảng ba bốn chục tuổi xuất hiện trên màn hình.
- Lão sư.
Nhìn lão giả, người đàn ông trung niên nở nụ cười.
- Văn Ba, đến Kim Lăng rồi sao?
Lão giả mỉm cười gật đầu:
- Cảm giác thế nào?
Nghe lão sư hỏi, người đàn ông trung niên cảm thán:
- Mặc dù thay đổi rất lớn nhưng lớn nhất chính là cảm giác cảnh còn người mất.
- Haha, cho dù Kim Lăng có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng vẫn là Kim Lăng. Còn nếu con người thay đổi, cảm giác tất nhiên cũng thay đổi.
Lão giả cười to, sau đó gương mặt cũng hiện lên chút xúc động:
- Chẳng qua chúng ta từ chủ nhân biến thành khách của Kim Lăng thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ta vẫn không muốn trở về Kim Lăng.
Người đàn ông nhẹ gật đầu, dường như bị lão giả gợi lên trí nhớ gì đó, gật đầu nói: