Hai người không quay về Hạnh Lâm Đường, mà chậm rãi chạy dọc theo bờ sông.
Mưa cũng dần dần ngừng.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt sông Chương Giang, sóng gợn lăn tăn, thậm chí còn có thể nhìn thấy có cá vui vẻ nhảy ra khỏi mặt sông.
Lục Vân rất hưởng thụ thời gian như vậy.
Yên tĩnh chạy một lát, Lâm Thanh Đàn đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Lục Vân, chị cả và chị ba của em đã sắp xếp công việc cho em chưa?"
Lục Vân cười khổ lắc đầu.
Chị cả Diệp Khuynh Thành lúc trước an bài Lục Vân đảm
nhiệm quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Khuynh Thành, mặc dù nói chỉ là cho có, nhưng Lục Vân cũng không thích.
Về phần chị b:
Quên đi, đến quán bar của cô ấy làm bartender à? Hay là đi làm nhân viên quyét dọn xem sân khấu?
Lâm Thanh Đàn suy nghĩ một chút nói: "Vốn chị muốn cho em đến Hạnh Lâm Đường làm việc, nhưng em không có giấy chứng nhận hành nghề y, đó là một phiền toái.”
Không có việc gì, em có thể giúp bốc thuốc, bốc thuốc lại không cần giấy chứng nhận hành nghề.
“Hắc, chỉ chờ những lời này của cậu.”
Lâm Thanh Đàn giảo hoạt nói: "Ngày mai là ngày bác sĩ Lý Tuyền ngồi khám bệnh, người bệnh khẳng định rất nhiều, mà chị lại muốn đi nhập một nhóm thuốc Đông y, cho nên liền nhờ cậu rồi!
“Chị hai, chị lửa em vào tròng.” Lục Vân đưa tay sờ tới vòng eo mềm mại của chị hai.