12.
“Sau khi anh bị lây nhiễm…”
Trình Dã vì chắn cho tôi một đòn chí mạng mà rơi vào hôn mê.
Khi đó, Tiêu Minh vì thấy anh là dị năng giả nên chiêu mộ vào đội.
Trình Dã đồng ý, với điều kiện mang tôi theo cùng.
Tôi không có dị năng, chỉ là một kẻ vướng víu yếu ớt.
Đúng vậy, là gánh nặng.
Trước tận thế, ba tôi từng góp mặt trong danh sách Forbes.
Còn tôi, là cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ.
Mỗi sáng mở mắt ra, đã có người chuẩn bị sẵn mọi thứ chu đáo.
Đưa tay là có áo, há miệng là có cơm - còn chưa đủ để miêu tả cuộc sống của tôi.
Ngoài việc đến trường hằng ngày, tôi chỉ cần học những thứ mình yêu thích — thanh nhạc, vẽ tranh, cưỡi ngựa, mua sắm.....
Thích gì làm nấy, sống sao cho vui là được.
Nói về khả năng sinh tồn?
Âm điểm.
Còn Trình Dã thì khác.
Thuở nhỏ, cha mẹ Trình Dã hy sinh vì nước, anh được gửi nuôi trong nhà người thân.
Nhà nước trợ cấp và hỗ trợ không ít, nhưng Trình Dã cũng chẳng vì thế mà được chăm sóc tử tế.
Lúc tôi học cấp hai, ba tôi vì một số lý do cần thiết nên muốn có danh nghĩa “nhà từ thiện”.
Chỉ quyên tiền và đồ cho các tổ chức từ thiện thì chưa đủ.
Nghe nói có một cậu bé đồng hương tên Trình Dã, xuất thân lận đận, ông quyết định tài trợ.
Mẹ tôi là người mau nước mắt, vừa nghe xong đã khóc tại chỗ, bắt ba tôi đưa Trình Dã về nhà chăm sóc.
Bà nói cha mẹ Trình Dã là những người rất tốt, Trình Dã cũng nên có một tương lai tốt đẹp hơn.
Không gặp trở ngại gì, Trình Dã nhanh chóng trở thành “anh trai” của tôi.
Mà cũng không hẳn là anh trai.
Ba mẹ bảo tôi gọi anh là anh trai, nhưng tôi chỉ gọi anh là Trình Dã.
Có lẽ vì chịu ơn ba mẹ tôi, nên dù tôi có bắt nạt gì, anh cũng không phản kháng.
Mà cái gọi là “bắt nạt” ấy, chẳng qua chỉ là bắt anh chép vở, làm bài tập giúp.
Tính Trình Dã rất điềm đạm.
Đối với mấy trò trêu chọc của tôi, anh chỉ cười nhẹ cho qua.
Nhiều lắm cũng chỉ nhắc:
“Lan Khê, đừng nghịch nữa, được không?”
Tôi không cho anh gọi tên tôi.
Thế là anh chỉ còn cách bất đắc dĩ gọi tôi là “tiểu thư”.
Thật ra… không phải tôi không thích anh gọi tên tôi.
Chỉ là… mỗi lần nghe anh gọi tên tôi, tim tôi lại đột nhiên đập nhanh không kiểm soát.
Chưa tốt nghiệp đại học, tôi đã nghe phong phanh chuyện ba mẹ muốn tôi kết hôn để liên minh gia tộc.
Thế là, tôi liều một lần, nhân lúc ở phòng thiết bị, chủ động hôn Trình Dã, xem như xác định mối quan hệ.
Nào ngờ, chẳng bao lâu sau, tận thế ập đến.
Ngay trước mắt tôi, ba mẹ bị zombie cắn chết.
Trình Dã liều mạng đưa tôi thoát thân.
Tôi không có chút kinh nghiệm sinh tồn nào, tất cả đều nhờ anh.
Trên hành trình chạy trốn đầy hiểm nguy ấy, trong ba lô của anh lúc nào cũng có sẵn đồ thay và đồ vệ sinh cá nhân cho tôi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người g.i.ế.c zombie là anh.
Người đi lùng vật tư cũng là anh.
Tôi từng nói:
“Xin lỗi, A Dã…
Mang theo em — một kẻ vướng víu như em, chúng ta sẽ không sống sót nổi đến cuối cùng.”
Anh đỏ mắt nói:
“Đừng nói xin lỗi.
Em không phải gánh nặng.
Em là người anh yêu, là người thân thiết nhất của anh.”
13.
Sau đó, Trình Dã g.i.ế.c được một con zombie đột biến hệ hỏa cấp một.
Tinh hạch vô tình dung hợp vào cơ thể anh.
Lúc ấy, triệu chứng của Trình Dã rất giống bị nhiễm virus — sốt cao, hôn mê, hoàn toàn mất ý thức.
Tôi đưa anh trốn vào một căn phòng không người, dốc hết mọi cách để chăm sóc, không rời nửa bước.
Tôi nghĩ, nếu Trình Dã thực sự bị nhiễm… vậy thì tôi cũng tình nguyện trở thành zombie cùng anh.
May mắn thay, Trình Dã tỉnh lại.
Hơn nữa, còn thức tỉnh dị năng.
Có dị năng rồi, việc sinh tồn cũng đỡ chật vật hơn nhiều.
Không lâu sau, chúng tôi gặp đội nhỏ của Tiêu Minh.
Đội đó chỉ có hai người — Tiêu Minh và một cô gái tên Nhược Nhược.
Tiêu Minh may mắn nhặt được tinh hạch của một con zombie cấp hai, nhờ đó thức tỉnh dị năng hệ băng.
Tôi cứ tưởng Nhược Nhược cũng như tôi, chỉ là người bình thường.
Nhưng cả tôi và Trình Dã đều không biết, cô ấy đã thức tỉnh dị năng trị liệu.
Tiêu Minh mời Trình Dã gia nhập.
Cũng đồng ý để tôi đi theo.
Sau vài trận chiến, Tiêu Minh ngày càng coi trọng Trình Dã.
Nhưng đối với tôi lại chẳng mấy thiện cảm.
Vì tôi ngoài việc làm một “vật trang trí”, hầu như chẳng giúp được gì.
Cho đến khi Trình Dã vì bảo vệ tôi mà lấy thân che chắn đòn tấn công.
Trên người tôi khi ấy còn giữ lại loại vắc-xin mà ba mẹ đã bỏ tiền lớn mua được ngay khi thảm họa vừa bùng phát.
Nhưng hiệu quả rất hạn chế.
Trình Dã dùng xong vẫn xuất hiện dấu hiệu nhiễm bệnh.
Lúc ấy tôi mới biết — vắc-xin thông thường không thể cứu được người bị zombie đột biến làm bị thương.
Chỉ có dị năng giả hệ trị liệu hiếm gặp mới có khả năng chữa lành.
Tôi lấy số vắc-xin giấu ở nơi khác làm điều kiện trao đổi, cầu xin Tiêu Minh cứu Trình Dã.
Tiêu Minh cười, nụ cười tàn nhẫn:
“Trình Dã thì tôi nhất định sẽ cứu.
Nhưng đội của tôi không hoan nghênh cô.
Lần này cậu ta liều c.h.ế.t để cứu cô, lần sau còn dám vì cô mà phá hỏng cả kế hoạch của tôi nữa không?
Loại ký sinh như cô… đừng kéo người khác xuống theo nữa.”
Cuối cùng, chúng tôi đạt được một thỏa thuận.
Tôi sẽ diễn cảnh bỏ rơi Trình Dã trước mặt anh.
Sau khi tôi rời đi, hắn sẽ để Nhược Nhược chữa trị cho anh.
Vậy là khi Trình Dã hơi hồi tỉnh, tôi diễn màn kịch ấy.