Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 87



Một lượng lớn hoa tiêu và các nguyên liệu khác làm nên, chỉ cần nhìn thôi đã thấy màu sắc vô cùng tươi sáng, chứ đừng nói đến một đĩa tôm luộc trong đó, bởi vì sau lưng bị cắt ra, cuộn tròn lại, còn mất đầu, vừa nhìn đã thấy giống như một đóa hoa màu cam.

“Có thể ăn rồi!” Yến Thu Xu lên tiếng.

Cung nhân đã sớm chuẩn bị tốt bước lên trước một bước để thử độc.

Lần gắp này, nhấm nháp một chút, người kia chỉ ăn một đũa, sau khi ăn hết, chờ một lát sau, hắn lập tức lui ra.

Bọn trẻ lúc này mới không thể chờ đợi được nữa lấy đũa ra, ăn thôi!

Cả hai món ăn Đông Đông đều nhìn qua và cuối cùng chọn tôm.

Tôm nấu không lâu nhưng thực tế rất mềm, vỏ tôm bởi vì dầu nóng chảy qua nên giòn tan, thịt tôm thì nhừ, nuốt xuống một miếng, hòa thành một thể với dầu, vị cay nhất thời kích động đầu lưỡi, làm cho đầu lưỡi cậu bé cũng run rẩy một chút, vội nuốt nước miếng.

Sau đó cậu bé bắt đầu thưởng thức đồ ăn trong miệng.

Nếu nói là thịt tôm cay, cũng không phải, vị cay ngược lại càng gần với lớp biểu bì hơn, thịt tôm sau khi ướp có vị mặn, còn mang theo vị mặn sẵn, hơn nữa hương vị kia, Đông Đông "chóp chép" vài cái, ăn luôn cùng vỏ tôm.

Tiêu Bình Tùng thích ăn cá hơn, cậu là người đầu tiên gắp một miếng cá.

So với tôm, thịt cá mang hương vị nặng hơn một chút, không có vỏ tôm ngăn cản, vị cay rưới trên thịt cá, miếng cá mỏng mà không tan, lúc ăn vào trong miệng là một vị cay mặn!

Ngon!

Ngay sau đó chính là cảm giác thịt cá ma sát giữa môi và răng, mềm mại, trơn trượt, tươi ngon!

Không bước nào là không hoàn hảo!

Chu Chiêu Hoành đi theo Đông Đông, cũng đã quen với khẩu vị nặng, vô cùng thích ứng, càng ăn càng hoàn toàn không muốn ngẩng đầu.

Kỳ thật ở Tiêu gia vẫn rất hạnh phúc.

Ít nhất hiện tại, lúc cậu ăn, tạm thời quên mất sự khó chịu khi ly biệt với cha mẹ.

Thật ngon!

Người duy nhất ăn tương đối chậm chính là Uyển Nhi, cô bé ăn hai miếng, ngược lại không thích ứng được với những vị cay này, bởi cô bé vẫn luôn ăn hương vị thanh đạm, tam tiểu thư Tiêu gia mấy năm nay tính tình càng thêm nhạt nhẽo, cô bé cũng bị nuôi dưỡng thành thu mình theo, chưa từng thử qua đồ mới, có thể nếm qua vài miếng, đã là cực hạn rồi.

Yến Thu Xu thấy vậy, thì kéo ra giá đỗ xanh từ đáy bát mà nàng thích nhất vào mùa đông.

Những món ăn này, đại đa số trường hợp đều dùng mầm đậu nành, chỉ là do vấn đề khẩu vị của nàng, mầm đậu nành nàng ăn luôn cảm thấy quá già, giá đỗ xanh non, lại thiếu hương vị cứng rắn của đậu nành, cho nên khi tự mình làm, nàng sẽ chọn giá đỗ xanh.

Giá đỗ xanh ở đáy bát đã thấm qua nước sốt canh cá thơm ngon, hút no canh cá, lúc này bởi vì ở đáy bát, cũng tiếp xúc với ớt cay, nhưng mùi vị mang theo rõ ràng ít hơn rất nhiều so với cá tôm.

Giá đỗ xanh được đặt trên đĩa nhỏ trước mặt Uyển Nhi.

Tiểu cô nương lễ phép hướng Yến Thu Xu nói cảm ơn, sau đó mới cẩn thận gắp hai cọng cho vào miệng.

Cô bé nhai nuốt tỉ mỉ, từng miếng từng miếng nhỏ, ăn xong, cảm thấy không mặn mà như trước, nhưng cũng có chút hương vị, vừa vặn trong phạm vi tiếp nhận của cô bé, hơn nữa giá đỗ xanh giòn mềm sảng khoái, ăn còn có thể nhấm nháp được một chút vị ngọt.

Tiểu cô nương ăn xong hai cọng, lại gắp hai cọng nữa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Yến Thu Xu, mím môi tạo ra một độ cong đẹp mắt, nũng nịu nói: "Ăn rất ngon!”

Yến Thu Xu nhìn thấy vậy thì lộ ra nụ cười, lại vội vàng gắp thêm một chút giá đỗ xanh đưa qua: "Thích thì ăn nhiều một chút.”

Uyển Nhi ngoan ngoãn, ăn từng miếng nhỏ.

Yến Thu Xu cũng bắt đầu ăn, phiến cá mềm mại, thịt tôm ngon miệng non mịn, phối hợp với vị cay, vừa gây nghiện vừa mỹ vị, cảm giác thèm ăn nhất thời dâng lên!

*

Bên này ăn đồ ăn ngon.

Nhưng trong cung hoàng tử lại là một cảnh sắc khác.

Vừa đến ngày mưa, cho dù lúc này thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, nhưng trong phòng vẫn đặt rất nhiều bếp than, đốt đến mức thân người nóng rực, mặc áo đơn cũng cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi.

Xương Vương vừa định mở miệng sai người rút lò than ra một chút.

Hốc mắt Xương Vương phi đã đỏ lên, thấp giọng nói: "Không được rút! Lúc trước chúng ta không được dùng cái này, chàng đau như vậy, hiện tại có thể dùng, nóng một lát cũng không sao cả, bằng không chân chàng lại khó chịu.”

Xương Vương vội vàng ngậm miệng, nắm tay thê tử không lên tiếng.

Vết thương này trên người hắn, là bởi vì mạo phạm Hoàng đế, sau khi bị trách cứ rồi phế truất, bắt đầu có vết thương ở thắt lưng, chân cũng bị thương, lúc đó bọn họ còn không dám để cho hắn chết, cho nên sai người đến trị liệu, nhưng cũng không tận tâm, mặc dù sau này, ngự y trung thành với hắn cũng tới, nhưng lúc ấy trì hoãn đã lâu, cũng bởi vì thời tiết khi bị thương ẩm ướt lạnh lẽo, mưa phùn miên man, chỗ ở lại không tốt, nhiễm một thân hàn khí, về sau khá hơn rồi, nhưng gặp phải thời tiết như vậy sẽ đau nhức khó chịu.

Hai người nằm ngang trên giường, nhìn đỉnh đầu đen kịt không lên tiếng.

Mỗi khi trời mưa, nỗi đau đớn không thể quên ấy lại xuất hiện.

Hiện tại Xương Vương cũng đang chờ, chờ đau đớn đến.

Chỉ là lúc này đây chờ mãi, chờ đến khi ngủ thiếp đi.

Theo lý thuyết nên đến sớm, nhưng mãi cho đến canh ba mới cảm thấy không thoải mái, khi đó hắn còn đang ngủ, loáng thoáng cảm giác được bên hông và chân đau nhức, lại không muốn đứng lên.

Thẳng đến khi cơn đau càng ngày càng nghiêm trọng, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo, nhiệt độ trong phòng vẫn cao như vậy, hắn bởi vì nóng và đau nhức mà ra một thân mồ hôi, nhưng không hề giống như ngày xưa, đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Xương Vương giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười khổ, nhưng lại không hé răng tiếng nào, thế cho nên người bên cạnh cũng không biết hắn đang đau.

Mãi cho đến khi sắc trời dần sáng, mưa cũng đã sớm tạnh, độ ẩm trong không khí càng ngày càng ít, đau đớn của hắn mới bắt đầu giảm bớt.

Xương vương có thể thở phào, thả lỏng, nhắm mắt định tiếp tục ngủ, chỉ là lúc này vừa nhắm mắt lại, hắn lại mở mạnh ra, hắn ý thức được một chuyện ——

Mức độ đau đớn này so với lần trước khi còn bị nhốt, thấp hơn nhiều lắm!

Mà khác biệt duy nhất là lần này hắn uống chén thuốc kia, nhưng trên thực tế, lúc trước hắn cũng uống, chỉ là mỗi lần đều chỉ uống một phần, duy chỉ có lần này là có nhi tử ở đây, hắn uống một ngụm hết sạch.

Chẳng lẽ ngự y kia, bản lĩnh rất lớn?!

Phương thuốc kia, vậy mà có hiệu quả thần kỳ thế sao?

Xương vương phi bên cạnh cũng đột nhiên bừng tỉnh, nhìn ánh sáng mông lung ngoài cửa sổ, lại nhìn nam nhân bên cạnh đang thẫn thờ một chút, nàng ấy chần chờ nói: "Vương gia, chàng không sao chứ?”

"Thuốc kia có lẽ hữu dụng, lần này vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng được." Xương Vương trả lời một tiếng, có chút yếu ớt, nhưng không đến mức như trước kia bị cơn đau tra tấn kiệt sức.

Xương vương phi vui mừng đến mức trực tiếp ngồi dậy: "Vậy là tốt rồi, chàng ngủ trước đi, ta đi gọi ngự y kia lại đây hỏi một chút!”

"Hiện tại còn sớm..." Xương Vương cũng theo bản năng ngồi dậy.

Nhưng rất nhanh bị thê tử ấn xuống, nàng ấy cười nói: "Không sao đâu, dù sao hiện tại ta cũng không ngủ được, chàng không đau thì ngủ trước một lát..."

Xương Vương bất đắc dĩ cười, cũng phối hợp nằm xuống lần nữa.

Khi tỉnh lại, cũng đã tới giờ Tỵ.

Thê tử đang nhẹ nhàng thêu hoa kia, thấy hắn đứng lên, thần sắc cổ quái nói: "Ngự y kia nói, có thể là do chúng ta đốt nhiều lò than, dược hiệu của hắn điều trị, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng lẽ ra không tốt như vậy..."

Xương Vương nheo mắt, càng buồn bực.

Chẳng lẽ bởi vì... Thuốc này là do nhi tử nấu?

Không đúng, lúc trước cũng có người đưa thuốc tới, nhi tử thuở nhỏ hiểu chuyện, sẽ chủ động hỗ trợ nấu thuốc, chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com