Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 93



Ăn mì thịt bò xong, Yến Thu Xu chào tạm biệt Tiết Gia Hà.

Không có mấy đứa trẻ bên cạnh, nàng không về bằng xe ngựa mà cứ thế đi bộ về luôn. Hiện giờ nhiệt độ bắt đầu tăng lên, núp mình suốt mùa đông, vừa hay có thể rèn luyện đôi chút.

Tiện thể ngắm quang cảnh phố phường nơi đây luôn.

Chỗ bọn họ ăn cơm trước đó không thuộc con phố quá đỗi phồn vinh. Nếu ra ngoài, tới khu vực chính trong kinh đô thì chỉ cần đứng ở đây là sẽ đích thân trải nghiệm được sự rộng lớn của nó.

Để thích nghi với các loại xe ngựa, thậm chí cả quân đội cũng như các cuộc diễu hành và thăm viếng từ các quốc gia khác, con đường nơi đây được tu sửa vô cùng rộng rãi, đi từ đây đến con phố đối diện thôi cũng tốn kha khá thời gian.

Nơi này cũng là nơi có dân số đông nhất, dọc đường đi, các cửa hàng xung quanh thật đồ sộ.

Quan sát một hồi, Yến Thu Xu phát hiện có nhiều đèn lồng ven đường quá, đủ loại kiểu dáng đẹp đẽ.

Nàng chưa kịp hồi hồn đã vô thức hỏi một câu.

Thủy Mỗi cười nói: “Ngày mai là mười ba, Tết Nguyên Tiêu sắp tới rồi, dĩ nhiên sẽ có nhiều đèn lồng. Đêm mai và tối ngày mười lăm cô nương có thể ra ngoài. Rất nhiều người sẽ tới đây vui chơi tham dự lễ hội hoa đăng, lúc đó không cấm đi lại vào ban đêm, cả đêm náo nhiệt, còn được bày bán hàng rong thoải mái ở đường phố này.”

Yến Thu Xu bừng tỉnh, Tết Nguyên Tiêu.

Nàng sống mà chẳng quan tâm thời gian lắm, trước kia cứ ở mãi trong Tiêu phủ, không chú ý tới.

Nếu là Tết Nguyên Tiêu thì hiển nhiên phải mua vài ngọn hoa đăng.

Yến Thu Xu dời gót tới một cửa hàng hoa đăng, chọn lựa một số loại hoa đăng hình động vật nhỏ. Vì mua với số lượng lớn nên để người ta đưa thẳng tới Tiêu phủ.

Dạo xong, nàng đã tiêu tiền đến thuận tay, mua thêm ít đồ ăn vặt mang về.

Vừa trở lại trong phủ, mấy đứa trẻ vẫn chưa đi học nghe phong thanh chuyện này thì mau chóng tới đây, ríu rít vây quanh nàng, hỏi nàng: “Sao hôm nay tỷ đi lâu thế ạ?”

“Có món gì ngon không ạ?”

Yến Thu Xu mang đồ ăn vặt cho bọn chúng, cố tình nói một cách hoài niệm với thái độ vô cùng hưởng thụ: “Ăn một suất mì thịt bò ngon ơi là ngon, phần mì ấy phải gọi là tuyệt vời, nước dùng với thịt bò cũng ngon nữa, tỷ còn mua hoa đăng cho mấy đứa nè, ngày mai và ngày kia là lễ hội hoa đăng…”

“Oa!” Bọn nhỏ đồng loạt há to miệng.

Trong số đó, A Hoành cảm thán kinh ngạc nhất. Cậu ta cực hâm mộ việc nhóm Yến Thu Xu được ra ngoài thỏa thích như vậy.

Trái lại, Uyển Nhi là người đầu tiên kéo Yến Thu Xu cầu xin: “A Xu tỷ tỷ ơi, muội cũng muốn đi!”

“Đệ từng đi rồi! Lễ hội hoa đăng năm ngoái tiểu thúc thúc ở nhà, thúc ấy dẫn đệ đi đó!” Đông Đông kiêu ngạo hếch cằm lên.

Đổi lại sự truy hỏi của A Hoành: “Lễ hội hoa đăng trông thế nào vậy?”

Đông Đông cào cào khuôn mặt, âm lượng giọng nói lập tức nhỏ đi rất nhiều: “… Đệ quên mất tiêu rồi, chỉ nhớ rằng có siêu nhiều người và siêu nhiều hoa đăng.”

Uyển Nhi tiếc nuối nói: “Tỷ không đi đâu, tỷ sợ…”

Năm ngoài Uyển Nhi 6 tuổi, Đông Đông không ở nhà, ca ca ruột về Thẩm gia, cô bé không cởi mở hoạt bát như bây giờ.

Tiêu Bình Tùng bình tĩnh nhất. Cậu lớn nhất, đã trải nghiệm vô số lần vô số việc, chẳng hạn như lễ hội hoa đăng: “Đệ đi qua vài lần, lễ hội hoa đăng rất vui, có đoán đố đèn, bán các loại đồ ăn, có cả biểu diễn tiết mục…”

Yến Thu Xu cũng không biết, nhìn cậu với ánh mắt ngóng trông.

Thiếu niên lập tức nói càng nghiêm túc hơn: “Trước kia đệ còn đoán trúng câu đố của hai chiếc đèn trong một quầy hàng, trúng hai ngọn hoa đăng!”

“Đại ca, huynh giỏi quá!” Uyển Nhi nâng má, mắt lấp lánh, nói.

Đông Đông gật đầu liên tục.

Yến Thu Xu cũng bội phục: “Chắc chắn ta không đoán được ròi. Vậy lần này chúng ta ra ngoài chơi cứ giao việc đoán đố đèn cho Bình Tùng, mong là có thể mang thêm mấy ngọn đèn nữa về.”

“Được ạ được ạ…”

Tụi Đông Đông gật đầu không ngừng, đang bàn bạc.

A Hoành nhỏ giọng nói: “Ta không đi đâu.”

Đông Đông hơi ngạc nhiên: “Sao thế?!”

Cậu nhóc hơi nõn nà được nuôi dưỡng có chút thịt ngại ngùng cười: “Ta không muốn đi…”

Nghe lời này kiểu gì cũng thấy thiếu sự tự tin.

Chẳng qua cũng đúng, ngày lễ như Tết Nguyên Tiêu biển người ra vào trên đường lớn tấp nập, lỡ như bất cẩn gặp phải bọn bắt cóc trẻ con là rất dễ bị lạc mất.

Chỉ mới hai ngày trước tới cổ vũ ở tiệm gà rán, Yến Thu Xu dẫn theo không ít người mà cũng không dám dẫn bọn họ đi dạo trên đường quá lâu. Dù nhiều thị vệ nhưng đối phương chơi trò giương Đông kích Tây thì tỷ lệ đánh lén thành công vẫn rất cao.

Có điều nàng cũng không nỡ để bọn nhỏ ở nhà một mình, cũng không thể làm vậy được.

Bỗng nhiên nàng sực nghĩ ra, nói: “Hay là mình ngồi xe ngựa đi nhé?”

Bốn đứa trẻ đồng loạt nhìn sang: “Vì sao phải ngồi xe ngựa ạ?”

Yến Thu Xu cười tủm tỉm nói: “Tỷ cũng muốn bày một sạp hàng cho người ta tới đoán đố đèn, đoán đúng thì thưởng một suất bắp rang, đoán sai thì đối phương phải bỏ tiền mua, dĩ nhiên phải cần xe ngựa mới làm được.”

“Đoán đố đèn?”

“Bày sạp??”

“Bán bắp rang???”

Sau ba tiếng thốt ngạc nhiên, từng đôi mắt to tròn trong trẻo ngập đầy vui vẻ. Ba người đồng loạt nhất trí nói: “Thế thì được ạ!”

Thú vị quá!

Đây quả thực là niềm vui bất ngờ siêu lớn với những bạn nhỏ chưa từng kinh doanh.

Bình thường bọn họ toàn là khách đi mua hàng. Bây giờ đổi thân phận, bọn họ đi bày sạp bán bắp rang cho người khác đoán đố đèn, nghĩ thôi đã thấy thích rồi. Tiêu Bình Tùng hiểu càng rõ ý nghĩa trong đó hơn, mặt đỏ bừng lên.

Yến Thu Xu nhìn về phía bạn nhỏ vẫn im lặng nãy giờ: “A Hoành cũng đi cùng nhé? Tỷ cần có người dọn đồ giúp.”

Ban đầu A Hoành không dám tin, chỉ chỉ bản thân.

Tới khi nữ tử trước mặt ngậm cười gật đầu, cậu ta mới hơi thấp thỏm: “Đệ có thể đi ạ?”

“Dĩ nhiên có thể rồi, nhưng mà đệ không thể xuống khỏi xe.” Yến Thu Xu buông tay, sau đó nhìn về phía nhóm Tiêu Bình Tùng: “Mấy đứa cũng phải ngoan ngoãn đấy, không là tỷ sẽ khỏi bày sạp, dẹp đường về phủ luôn!”

“Vâng vâng, chắc chắn rồi ạ!”

Uyển Nhi gật đầu thành chim gõ kiến, trò bày sạp mới mẻ này thú vị quá đi!

Có A Xu tỷ tỷ dẫn dắt, cô bé nhát gan cũng dám chơi.

Yến Thu Xu lại bổ sung một câu: “Đây là kế hoạch của ta… nhưng có thể thành công hay không còn phải xin chỉ thị từ Tiêu phu nhân – bà nội mấy đứa, bởi vì ở lễ hội hoa đăng có cực kỳ nhiều người, sẽ rất nguy hiểm. Mấy bạn nhỏ các em chỉ cần sơ sẩy là đều dễ bị người ta bắt cóc mất, thế nên chúng ta phải dẫn theo thật nhiều người bảo vệ, đây là một chuyện rất phiền phức. Nếu không được thì chúng ta ăn Tết trong phủ thôi, được chứ?”

Bốn đứa trẻ cất giọng trong trẻo chứa đựng nét mừng vui: “Vâng!”

*

Quầy hàng di động là điều Yến Thu Xu vừa mới nghĩ đến.

Ở những chỗ đông người rất khó gây ra sát thương với cường độ lớn. Có lớp vỏ xe ngựa bảo vệ, về cơ bản sẽ không có khả năng kẻ nào đó nhân lúc hỗn loạn ôm đứa trẻ đi, trừ khi làm hỏng cả xe ngựa, tuy nhiên như thế thì tử thương vô số, độ khó khăn khi thực hiện hành động cực cao, càng chưa nói đến việc lễ hội hoa đăng được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, tuần tra liên tục suốt cả mùa lễ hội.

Nếu có thêm thị vệ Tiêu gia bảo vệ xung quanh thì khi mua đồ bọn nhỏ có thể thấy tình hình ngoài cửa sổ, còn được giao lưu với người bên ngoài qua đoán đố đèn, trải nghiệm cảm giác vui Tết Nguyên Tiêu vừa đúng chuẩn.

Chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ của Yến Thu Xu, cụ thể phải thương lượng với các vị gia trưởng.

Để tăng xác suất thành công, Yến Thu Xu quyết định làm chút đồ ăn ngon đưa tới!

Vừa đưa ra đề nghị này, mọi người lập tức đồng ý: “Được, được!”

“A Xu tỷ tỷ ơi, tỷ làm món ngon gì vậy?”

Tiêu Bình Tùng ho khẽ một tiếng: “Dì Yến, Bình Tùng có thể hỗ trợ.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com