Bố Của Mộc Xuân Phong

Chương 14



Chú họ không chịu, giật lấy điện thoại ra sức giải thích: "Tiểu Tiểu Xuân là do do do thi thiếu hai môn, thầy thầy giáo nói..."

 

"Ông thôi đi, gì mà thầy thầy giáo với nhỏ nhỏ nhóc, không được thì là không được! Tranh thủ lúc còn trẻ mà lấy chồng đi, về già thì không xứng với con trai tôi đâu!"

 

Người xem kịch ngày càng đông, vài người có xích mích với gia đình chúng tôi cũng đứng ra trêu chọc: "Thế thì tốt quá, thân lại càng thân."

 

Chú họ tức giận mặt mày đen sạm, vung tay ra sức giải thích, tôi vừa định ngăn lại, thì thấy ông trợn mắt, ngã thẳng về phía sau.

 

"Bố!"

 

Tôi và bà ra sức gọi ông, nhưng ông vẫn hôn mê bất tỉnh.

 

Hiện trường hỗn loạn, Bác dâu cả sợ tái mặt, hoảng loạn lùi về phía sau: "Cái này không trách tôi được, ông ấy tự ngất, tôi có chạm vào ông ấy đâu."

 

Mẹ tôi đến muộn chen vào đám đông, hét lớn: "Tản ra, tất cả tản ra!"

 

Cuối cùng, vẫn là con trai của thôn trưởng lái xe, đưa chúng tôi đến bệnh viện huyện.

 

Sau một hồi cấp cứu, Chú họ tỉnh lại, bác sĩ cũng mang đến một tin dữ.

 

Trong đầu Chú họ có một khối u, dù là lành tính, nhưng vị trí mọc rất không tốt, bệnh viện huyện không tự tin thực hiện ca phẫu thuật như vậy, phải chuyển đến Hàng Châu để kiểm tra thêm.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bà không chịu nổi, liên tục lùi lại, khuỵu xuống đất.

 

Tôi nắm chặt tay, run rẩy hỏi bác sĩ: "Vậy chi phí phẫu thuật, là bao nhiêu ạ?"

 

Bác sĩ lắc đầu: "Cụ thể chúng tôi cũng không rõ, trước tiên cứ chuẩn bị hai vạn tệ đi."

 

May quá may quá, hai vạn tệ, gia đình chúng tôi góp một ít, rồi vay thêm một chút chắc là đủ.

 

Khi được đưa đến Hàng Châu, xác nhận là khối u, vị trí mọc hiểm ác, phẫu thuật không thể trì hoãn.

 

Chi phí phẫu thuật cộng với chi phí điều trị, lại cần bốn vạn tệ.

 

Đó là bốn vạn tệ của năm 2007, chúng tôi có bán cả nhà cũng không đủ, quan trọng nhất là, Chú họ còn chưa đóng bảo hiểm y tế nông thôn.

 

Ông đã đóng cho cả nhà.

 

Chỉ duy nhất bỏ sót mình ông.

 

Ông nghĩ bà tuổi cao tôi tuổi nhỏ, mẹ tôi phải uống thuốc quanh năm, chỉ có ông ấy, trai tráng khỏe mạnh quanh năm không ốm đau, quan trọng nhất là, ông ấy tiếc một trăm tệ này.

 

Bác cả đi cùng đứng ra: "Hai vạn tệ, tôi thì có đấy."

 

Bà như vớ được cọng rơm cứu mạng, siết c.h.ặ.t t.a.y ông: "Thằng cả, số tiền này coi như tôi mượn anh. Em anh từ nhỏ đã thân với anh, cầu xin anh, cứu cứu nó..."

 

Nói rồi bà bật khóc: "Nó mới bốn mươi mấy tuổi, khổ cả đời chưa hưởng một ngày sung sướng, ông trời ơi, nếu muốn lấy thì lấy mạng tôi đi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bác cả đứng đó, ánh mắt lại nhìn về phía tôi.

 

Hy vọng trong tôi từng chút một lụi tàn.

 

Quả nhiên.

 

Ông nói: "Số tiền này coi như tôi tặng Tiểu Xuân tiền sính lễ, chỉ cần nó gả cho con trai tôi, không cần trả lại."

 

Bà ngây người, cứng nhắc quay đầu lại, nhìn về phía tôi.

 

Thời gian quay ngược, tôi như trở về cái ngày bị Bác cả bắt nạt, bà cũng dùng ánh mắt bất lực như vậy, đau lòng nói với tôi: "Ai bảo chúng ta là phụ nữ chứ."

 

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự hy sinh.

 

Hai tay nắm chặt vạt áo, nhìn bà chầm chậm đứng dậy, bước về phía tôi.

 

Giây tiếp theo, bà dừng lại trước mặt tôi, cầm cây chổi ở cửa, quay đầu vung về phía Bác cả: "Đồ súc sinh bị trời đánh, đồ bạch nhãn lang, năm xưa lão nương nhặt một con ch.ó còn có ích hơn mày!"

 

"Chỉ với ba cái thứ chó má ngu xuẩn của nhà mày, còn muốn cưới Tiểu Xuân của lão nương, nằm mơ đi!"

 

Bác cả vừa chạy vừa né, miệng vẫn không chịu thua: "Không gả thì không gả, mày cứ chờ mà thu xác cho Kiến Quân đi..."

 

"Cũng phải, bệnh nặng thế này, là tôi thì đã không chữa rồi, để dành tiền tiễn bà về với ông bà tổ tiên!"

Ông ta chạy đi mất, bà tựa vào tường, mãi một lúc sau mới hoàn hồn.

 

Tôi đỡ bà, cẩn thận dỗ dành: "Bà ơi, giận với súc sinh không đáng đâu."

 

Bà ngẩng đầu nhìn tôi một cái: "Cháu nghĩ bà sẽ đồng ý, phải không?"

 

Tôi cụp mắt xuống, không biết phải nói gì.

 

Tôi biết bà yêu tôi, nhưng người bà yêu và quan tâm nhất vẫn luôn là Chú họ.

 

 bà  thở dài một hơi thật dài, những sợi tóc mai rung nhẹ trong gió, hòa cùng giọng nói già nua của bà.

 

"Bà mà đồng ý, thì bố cháu lại càng không muốn sống nữa."

 

"Trước đây bà không hiểu, để cháu chịu ủy khuất rồi, đừng trách  bà ."

 

Khoảnh khắc đó, tôi lao vào lòng bà, khóc không thành tiếng: " bà ..."

 

Bà quả thực yêu Chú họ nhất, người bà yêu thứ hai tuyệt đối là tôi, giống như hồi nhỏ gia đình g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt, bà luôn gắp cho Chú họ một chiếc đùi, chiếc thứ hai thì rơi vào bát tôi.

 

Bà lớn lên ở một vùng quê nghèo khó, cũng như hầu hết người già trong làng, phong kiến, thủ cựu, còn hơi trọng nam khinh nữ, nhưng những điều này, cũng không che lấp được bản chất lương thiện trong cuộc đời bà.

 

Thực ra, tôi đã không còn trách bà nữa rồi.