Bố Của Mộc Xuân Phong

Chương 6



Tôi còn chưa mở lời, bác dâu cả đã xông lên như chó điên, chỉ vào tôi chửi đồ tiện nhân.

 

Chú họ không ngăn được, đẩy bà ta ra, lớn tiếng hét: “Ch-ch-chia gia sản, ra-ra-ra riêng!”

 

Bác dâu cả đang khóc lóc om sòm bỗng sững người: “Chia cái gì mà chia, tôi thấy chú điên rồi!”

 

Bà ta dĩ nhiên không chịu chia gia sản.

 

Chú họ cắt tóc và nuôi ong đều rất giỏi, phần lớn số tiền kiếm được đều đưa cho bác cả, cuối cùng lại rơi vào tay bác dâu cả.

 

Tôi ở lại đó. Chú họ cạo đầu, tôi thì giúp ông ấy đun nước, quét tóc, giặt khăn, không dám lười biếng một giây nào.

 

Hồi đó, ở quê người ta cắt tóc thường thích ghi sổ, vài tháng hoặc nửa năm mới thanh toán một lần.

 

Chú họ không biết chữ, trí nhớ cũng không tốt lắm, lúc nào cũng thu thiếu tiền.

 

Có lần ông lại tính thiếu tiền cho một khách quen, tôi nhắc nhở, khách quen không tin, tôi bèn bẻ ngón tay ra đếm từng lần cắt tóc, thời gian và số tiền đều nói rõ ràng.

 

Khách quen cười phá lên: “Thợ cạo đầu, con gái anh giỏi quá, đúng là đứa có tố chất học hành.”

 

Chú họ cũng cười theo, vẫn trả lại tiền theo số đã tính ban đầu: “Th-Th-Thầy Trần, t-t-trẻ con nói linh tinh thôi mà.”

 

Khách quen rút ra sáu hào đưa cho tôi: “Cầm lấy mua kẹo mà ăn, ăn kẹo rồi chăm chỉ học hành, thi đỗ đại học để bố cháu được sống sung sướng nhé.”

 

Trên đường về, Chú họ kiên nhẫn giải thích với tôi: “Khách hàng được lợi, họ mới thường xuyên đến.”

 

Tôi gật đầu, nửa hiểu nửa không.

 

Đi ngang qua trường tiểu học của thôn, chuông tan học vừa hay vang lên, lũ trẻ ùa ra như ong vỡ tổ, có đứa cao hơn tôi một chút, có đứa thấp hơn tôi một chút, phần lớn là con trai.

 

Năm đó tôi bảy tuổi, đã đến tuổi đi học tiểu học.

 

Bấy giờ giáo dục bắt buộc chưa phổ cập, trường tiểu học cũng phải đóng học phí, một học kỳ năm tệ ba hào.

 

Chú họ nói với bà tôi muốn cho tôi đi học, bà tôi lập tức nổi giận.

 

“Không được! Tiền của con là phải để dành lấy vợ!”

 

“Con nuôi Tiểu Xuân mẹ cũng không nói gì rồi, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, cho miếng ăn, nuôi như mèo con ch.ó con thì tốn kém bao nhiêu tiền.”

 

Sắc mặt Chú họ hơi đổi, ôm tôi đi ra ngoài: “Tiểu Xuân về ngủ đi, ngoan.”

 

Tôi ngồi trên bậc cửa, nghe Chú họ gắng sức giải thích: “Tiểu Xuân không không không phải mèo con ch.ó con, nó là là là con gái tôi, th-th-thông minh, c-c-cần phải đi học.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Những lời sau đó tôi không nghe rõ, chỉ thấy những đám mây đen trên đầu tụ lại rồi tản ra, mờ ảo vô định, xa vời không với tới.

 

Cửa phòng mở ra, bà tôi mắt đỏ hoe bước ra.

 

“Bà ơi, cháu không đi học nữa đâu, bà đừng giận ạ.”

 

Tôi cẩn thận nắm lấy ống quần bà, sợ rằng giây tiếp theo bà sẽ đuổi tôi ra ngoài.

 

Bà tôi trừng mắt nhìn tôi, hung dữ nói: “Hừ, Chú họ của cháu không lấy vợ cũng phải lo cho cháu đi học, nếu cháu không chịu khó, bà đánh gãy chân cháu!”

 

Chú họ cũng bước ra: “Mẹ, mẹ đang nói nói nói gì thế.”

 

--- Chương 5 ---

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Bà tôi lườm chú một cái, tiếp tục nói: “Nhớ lấy, cháu phải phụng dưỡng Chú họ đến cuối đời, nếu không trời tru đất diệt.”

 

Tôi gật đầu thật mạnh.

 

Nhưng tôi bị Chú họ bế một cái đưa về phòng, ông thở dài: “Đừng nghe lời bà của con, con cứ việc học hành cho tốt, đại học bố cũng sẽ lo cho con.”

 

Câu nói này mà đặt vào ngày hôm nay thì rất bình thường.

 

Nhưng vào thời đó, việc một người chú họ xa xôi lại lo cho một bé gái đi học đại học, bất kể là lời hứa nặng trĩu này, hay là kỳ vọng xa vời kia, đều giống như chuyện hoang đường.

 

Thế nhưng chúng tôi đều tin là thật.

 

Ngày một tháng chín, Chú họ đưa tôi đi nhập học.

 

Trường tiểu học của thôn ít thầy cô giáo, học sinh từ lớp một đến lớp ba đều ngồi chung một phòng, thầy cô giáo dạy lớp một trước, lớp hai, ba thì làm bài tập.

 

Thầy giáo đứng lớp tôi quen, chính là Thầy Trần, khách quen của Chú họ.

 

Thầy ấy nói tiếng phổ thông cũng không chuẩn, thường xuyên đang giảng thì lại dùng tiếng địa phương, lũ trẻ bên dưới cười ầm lên, chẳng mấy đứa chịu khó nghe giảng.

 

Tôi nghe giảng chăm chú, trí nhớ cũng tốt, học xong nội dung lớp một, tôi còn nghe cả bài giảng của lớp hai, ba.

 

Một học kỳ kết thúc, tôi đạt hai điểm một trăm.

Thầy Trần lại đến chỗ Chú họ cắt tóc, nói tôi có năng khiếu lại chăm chỉ, sách giáo khoa lớp hai, ba đều thuộc lòng, nửa năm sau thà rằng cho tôi nhảy lớp lên lớp bốn, đỡ tốn học phí, cũng sớm đi làm.

 

Trường làng hồi đó còn lâu mới quy củ như bây giờ, việc lưu ban, nhảy lớp là chuyện thường tình.

 

Chú họ lại từ chối.