Kiếp trước, tôi gặp anh ấy khi tôi đang làm thêm ở trường đại học, anh ấy thường đến quán cà phê nơi tôi làm việc để vẽ tranh, lâu dần thì chúng tôi quen biết nhau.
Cố Bạc Hoài từng nói anh ấy tốt nghiệp chuyên ngành Mỹ thuật của đại học A, quê quán ở cùng thành phố với tôi.
Nhưng tôi thực sự không ngờ sẽ gặp được anh ấy ở đây.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy sững người một chút, rồi đi về phía tôi.
"Xin chào, tôi tên là Cố Bạc Hoài, có thể vinh hạnh được làm quen với em không?”
Tôi và Cố Bạc Hoài nhanh chóng ở bên nhau.
Nửa tháng sau, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của bố tôi.
Không biết họ đã về nước bằng cách nào, cuộc gọi của họ đến từ một số máy lạ.
Thái độ của bố tôi đã thay đổi hoàn toàn, giọng điệu có phần ôn hòa hơn trước.
"Ương Ương, con thi đậu đại học tốt như vậy, chúng ta cũng nên ăn mừng một chút."
"Bố và mẹ đã đặc biệt liên lạc với họ hàng, bạn bè, đặt khách sạn tốt nhất, định tổ chức tiệc mừng cho con, con nhớ đến tham gia nhé."
Đang yên đang lành mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cắp.
"Vâng, con biết rồi, con sẽ đến đúng giờ."
Vừa lúc tôi cũng có quà muốn tặng cho họ.
Ngày diễn ra bữa tiệc, tôi và Cố Bạc Hoài đến khách sạn từ rất sớm.
Tôi kéo anh ấy lẻn vào hậu trường.
Hậu trường đang thử chiếu slide, tôi dừng lại một lát, thấy nội dung vẫn bình thường, trong lòng có chút ngạc nhiên, rồi lại quay trở về phía trước.
Khi chúng tôi đi vào trong sảnh, bố mẹ tôi vậy mà đang livestream.
Kể từ sau khi hình tượng sụp đổ, hai người họ chưa từng xuất hiện ở nơi công cộng, nhưng bây giờ lại đột nhiên đăng ký tài khoản mới để livestream.
Trên livestream tràn ngập những lời mắng chửi, nhưng sắc mặt của hai người vẫn bình thường như không nhìn thấy đống bình luận đó.
Ngay cả mẹ tôi, người có tâm trạng bất ổn nhất, cũng bình tĩnh đến đáng sợ.
Khi nhìn thấy tôi và Cố Bạc Hoài, bà còn kéo chúng tôi lại chào hỏi, mỉm cười giới thiệu chúng tôi.
"Đây là con gái của chúng tôi, Ương Ương, thủ khoa kỳ thi đại học năm nay, hôm nay là tiệc mừng được tổ chức đặc biệt cho con bé, còn đây là bạn trai của con bé."
Càng nghe càng thấy kỳ lạ hơn.
Tôi bị họ kéo ra trước màn hình, chào hỏi mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi quay đầu lại, tôi vô tình nhìn thấy chiếc USB trong túi xách của mẹ tôi, nỗi bất an trong lòng lập tức trở nên rõ ràng.
Tôi và Cố Bạc Hoài nhìn nhau, anh ấy hiểu ý kéo bố mẹ tôi ra nói chuyện, còn tôi thì lặng lẽ tiến lại gần túi xách của mẹ tôi.
Tôi vô tình nghiêng người che khuất màn hình và camera giám sát, nhanh chóng đổi chiếc USB trong tay với chiếc USB trong túi của mẹ tôi, rồi lại lặng lẽ quay trở lại trước màn hình giao lưu.
May mắn là 2 chiếc USB trông khá giống nhau.
Không lâu sau, họ hàng và bạn bè được mời lần lượt tiến đến, không bao lâu đã lấp đầy cả hội trường rộng lớn.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Người dẫn chương trình do bố tôi đặc biệt mời đến bước lên sân khấu, tôi để ý thấy mẹ tôi lặng lẽ đi về phía hậu trường, một lúc sau thì quay lại với vẻ mặt tươi cười.
Lời dẫn của người dẫn chương trình sắp kết thúc, nụ cười trên mặt mẹ tôi không thể kìm nén được, ngay cả cư dân mạng trong phòng livestream cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Tiếp theo là một đoạn video ghi lại quá trình trưởng thành của bạn học Lạc Ương, mời mọi người cùng thưởng thức."
Video bắt đầu phát, mẹ tôi còn chưa kịp nhìn đã sợ hãi la lên.
"Con bé này từ nhỏ đã có tư tưởng phóng khoáng, nhưng chúng tôi làm cha mẹ cũng có thể hiểu được, mỗi người đều có quyền tự do ăn mặc mà."
Cảnh tượng này giống hệt cảnh tượng trước khi tôi chec ở kiếp trước, tôi không khỏi cảm thấy choáng váng.
Cố Bạc Hoài kịp thời đỡ lấy tôi, ôm tôi vào lòng, tôi mới tỉnh táo hơn một chút.
Kiếp trước, trong đám cưới của tôi và Cố Bạc Hoài, bố mẹ tôi đã đổi ảnh cưới mà tôi cẩn thận lựa chọn thành ảnh riêng tư của tôi, rồi chiếu lên trước mặt tất cả họ hàng, bạn bè.
Tôi phát điên cắt đứt nguồn điện, chất vấn họ tại sao lại đối xử như vậy với tôi.
Họ cười khoái trá và đắc ý.
"Bây giờ đã là thời đại nào rồi, người trẻ đừng có cổ hủ như vậy."
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ và chế giễu của mọi người xung quanh, tôi run rẩy và lên cơn t.r.ầ.m c.ả.m.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã chạy đến trước cửa sổ và nhảy xuống.
8.
Cơ thể tôi giống như cánh diều đứt dây, chất lỏng màu đỏ sẫm dần lan ra bên dưới.
Tôi thấy Cố Bạc Hoài khóc nức nở trong đám tang của tôi.
Cũng thấy mẹ tôi lao vào vòng tay của bố, đau khổ rơi những giọt nước mắt cá sấu.
"Em chỉ muốn đùa với con bé một chút thôi, không ngờ lại thành ra thế này."
Bố tôi nhẹ nhàng an ủi.
"Không phải lỗi của em, là do tâm lý con bé quá yếu đuối."
Cứ như thế, mẹ tôi dần nín khóc, lại bắt đầu tình tứ với bố trước linh vị của tôi.