Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Chương 11: Lúc này, cả hai đều tỉnh hẳn



Thương Vãn Thạc càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn.

Trùng hợp ngay lúc này, đạo diễn lại gửi tin nhắn vào group khách mời của <Cùng đến đây Ngắm chim nào>.

[Đạo diễn]: @Thẩm Tri @Thương Vãn Thạc @Thời Du @Triệu Vĩ Chính, các vị tiện tay chuyển tiếp video từ weibo chính thức của sở thú nhé. Video được tổ chương trình hỗ trợ chỉnh sửa, nhân lúc độ hot đang cao, hãy quảng bá thật tốt nào.

Điện thoại của Thời Du vang lên "Ting" một tiếng, Thương Vãn Thạc đảo mắt liếc qua nhìn cậu nghiêm túc đọc tin nhắn trong group, rồi mở Weibo lên chuyển tiếp.

Trong group.

[Thẩm Tri]: A a a, không ngờ lại bị quay lại trong tình huống xấu hổ thế này QAQ, giờ fans sẽ cười nhạo tôi mất.

[Đạo diễn]: Ha ha, không sao đâu, fans anh còn thấy anh dễ thương hơn ấy chứ. [Ảnh chụp màn hình][Ảnh chụp màn hình]

Trong ảnh chụp toàn là bình luận của fans Thẩm Tri bên dưới bài viết, đại khái đều là "Em bé đáng yêu quá", "Em bé ngơ ngơ thế", "Em bé bị bồ nông theo đuổi trông cũng rất đẹp nha".

Thương Vãn Thạc: .

Đã 30 rồi mà vẫn gọi "em bé", bộ đang coi thường Thời Du - thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm bọn họ hả?

Anh suy nghĩ một chút, rồi quay đầu sang hỏi Thời Du: "Hôm nay cậu thực sự đã giúp bọn họ đi bắt bồ nông phải không?"

Bây giờ nhìn lại, thì mới thấy video này quả thực hot hơi bị cháy đấy.

Bồ nông vượt ngục để đuổi bắt Thẩm Tri và Triệu Vĩ Chính, còn anh và Thời Du thì giúp đỡ bắt bồ nông, nhìn thế nào cũng thấy đây là trường hợp quảng bá rất tốt.

Thời Du thần sắc có chút mất tự nhiên, ngước mắt nhìn anh một cái: "Đúng vậy, tôi có giúp đỡ."

Chẳng qua cậu mới là đứa bị bắt.

Thấy cậu trai nhỏ muốn nói lại thôi, trông dáng vẻ như có nỗi khổ tâm, đầu Thương Vãn Thạc nảy ra suy nghĩ.

Nhìn thế nào đi nữa, ngoại hình của Thời Du đặt ở đâu cũng thấy rất xuất sắc, đôi mắt sáng trong tinh khiết, đè bẹp một đống sao nam trong giới giải trí nội địa.

Chỉ riêng hôm nay, bình luận dưới video ngắn đã có một đống cư dân mạng điên cuồng tìm kiếm danh tính Thời Du, chờ tới khi chương trình lên sóng, chắc chắn sẽ bùng nổ toàn mạng.

Không thể nào?

Thương Vãn Thạc nhíu nhíu mày, thời buổi này người ngoài ngành cũng khiến Thẩm Tri phải kiêng kị sao?

Nếu vậy tổ chương trình này và Thẩm Tri cũng so đo ghê.

Đạo diễn lại thúc giục trong group một chút, Thương Vãn Thạc mới bấm vào Weibo để chuyển tiếp video.

Khu bình luận đã bị fans Thẩm Tri đóng chiếm, đáng ngạc nhiên hơn là vài bình luận từ fans của anh còn có thể trồi lên, mà không giống như trước đây, chẳng có chút tiếng động nào.

Thương Vãn Thạc tập trung tìm tòi, thấy danh sách chuyển tiếp có một người để ảnh đại diện hoạt hình là con bồ nông nuốt chửng trái đất, tên là sy180325, giống như một mã số ngẫu nhiên.

(sy180325*: Thời Du phiên âm là Shí yú, mấy số kia thì tui không biết là gì :v)

Vào trang cá nhân xem thử, trang chủ Weibo đều chuyển tiếp những bức ảnh chim chóc xinh đẹp do trang chính chủ của sở thú chụp đăng lên.

Tất cả các bài Weibo đó đều gắn thẻ tên nhiếp ảnh gia sy180325.

Phong cách rõ ràng như vậy, chắc chắn là Thời Du không còn nghi ngờ gì nữa.

Phần giới thiệu vẫn là "Nhiếp ảnh gia chính thức của Thế giới Thủy Cầm Thành phố X".

Thương Vãn Thạc ban đầu còn thắc mắc tổ chương trình đào đâu ra được một bảo bối như vậy, kinh ngạc nói: "Hóa ra cậu là nhiếp ảnh gia của Thế giới Thủy Cầm, vậy là có một cần câu cơm ổn định rồi?"

Thời Du ngơ ngác trong chốc lát, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Thương Vãn Thạc trêu chọc: "Cậu tuổi còn nhỏ như thế, vậy mà đã vượt qua một đống người rồi."

Anh âm thầm bấm theo dõi Thời Du, phát hiện ra cái nút bên dưới đã chuyển thành "Theo dõi lẫn nhau".

Tiếp tục lướt lướt xuống, quả nhiên anh còn mò ra được vài di tích.

Thời Du rất nghiêm túc chuyển tiếp từng ảnh chụp quảng cáo mà phòng làm việc của anh đăng lên, tất cả đều có nhận xét kèm theo.

[Đẹp.]

[Tấm này cũng đẹp.]

[Đều cực kỳ đẹp.]

Weibo của Thời Du cứ thụt ra thụt vào, hình như do tham gia chương trình nên đã xóa đi rất nhiều bài đăng, nhưng vẫn có thể phát hiện một ít cá lọt lưới.

Đồ sót lại chẳng còn nhiêu, rất nhanh đã xem xong hết, Thương Vãn Thạc còn rất thích thú nhấn thích tất cả các bài liên quan đến mình.

Yên lặng không được vài giây, chị Từ đột nhiên gửi đến một loạt tin nhắn.

[Chị Từ]: Anh hai? Anh trượt tay hả?

[Chị Từ]: ...... Đừng like, fans anh đều thấy hết đấy.

[Chị Từ]: Aaaaaaa đừng like, đám anti lại bắt đầu chửi anh tự luyến kìa!!!

Bị bắt quả tang cảnh sử dụng nick chính đi like bài người khác, Thương Vãn Thạc lại bị phê bình suốt một giờ.

Cuối cùng anh nhanh chóng tìm cớ chạy trốn, vội vàng tắt điện thoại.

Tốt quá, một đêm mất ngủ lại đến.

Thương Vãn Thạc nằm im trên giường như xác chết, chuẩn bị đợi Thời Du ngủ say rồi lén lút xuống tầng dưới nằm sofa.

Sáng hôm sau sẽ dậy thật sớm, quay lại nằm cạnh Thời Du.

Một nghệ sĩ có thể vì fans mà làm được đến mức này, Thương Vãn Thạc cảm thấy mình mẫu mực quá trời.

Hơn nữa, loại chuyện thế này nếu nói ra thì ngại lắm.

Mỗi người đều có thói quen ngủ của riêng mình, Thời Du chỉ là thích ôm thứ gì đó khi ngủ vào ban đêm thôi mà.

Có lẽ khi ngủ một mình thì cậu thích ôm gối, nên khi ngủ cùng Thương Vãn Thạc đương nhiên sẽ chuyển sang ôm anh.

Thói quen khi ngủ này thật sự không tốt chút nào, nhưng so với tiếng ngáy rung trời như sửa nhà của cha anh thì vẫn còn tốt chán.

Nếu bản thân nói rõ chuyện này với Thời Du, chắc chắn Thời Du sẽ cảm thấy áy náy rồi liên tục xin lỗi.

Tự tìm lý do cho mình xong, Thương Vãn Thạc theo lẽ tự nhiên vạch ra một hoạch hoàn hảo.

Lúc này Thời Du cũng mệt mỏi nằm xuống, ngáp một cái.

"Thầy Thương, ngủ ngon nha."

Đây là nghi thức hằng ngày trước khi đi ngủ của cậu, cứ như nếu không chúc ngủ ngon thì sẽ ngủ không ngon vậy.

Thương Vãn Thạc nhẹ giọng đáp: "Ừm, cậu cũng ngủ ngon."

Hơi thở của người bên cạnh dần dần trở nên đều đặn.

Sợ Thời Du còn chưa ngủ say, Thương Vãn Thạc lại kiên nhẫn chờ đợi thật lâu thật lâu.

Căn nhà nhỏ của hai người cách bờ hồ không xa, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng ếch kêu, tôn lên sự tĩnh lặng của màn đêm.

Trong khoảng thời gian này, anh bắt đầu suy nghĩ miên man về rất nhiều thứ, cho đến khi mí trên mí dưới cũng chịu không nổi muốn đánh nhau, Thương Vãn Thạc mới đột nhiên tỉnh lại, xoay người nhìn Thời Du.

Ngoài trừ việc thích kẹp người khác vào ban đêm, Thời Du khi ngủ luôn rất yên lặng.

Theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Thương Vãn Thạc quan sát dáng vẻ Thời Du.

Hơi thở cậu nhẹ nhàng, ngay cả khi ngủ vẫn còn hơi nhíu mày, nửa khuôn mặt nhỏ vùi vào chiếc gối mềm mại.

Mái tóc đen ngắn cũng hơi rối xù, mang lại cảm giác non nớt hồn nhiên vẫn chưa biến mất.

Nghĩ cũng lạ, con trai độ tuổi này ít nhiều gì cũng trưởng thành một chút, nhất là Thời Du chưa từng học hành, sớm đã bước vào xã hội, trên người thế nào cũng phải mang chút dáng vẻ bán mình cho tư bản chứ.

Chẳng lẽ đây là sự ngơ ngơ trong sáng đặc trưng chỉ có ở độ tuổi này sao?

Nhưng vậy cũng không đúng lắm nha.

Thương Vãn Thạc nhớ hồi trước, khi mới ra mắt anh cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, lúc đó công ty quản lý còn quảng bá hình tượng gì mà nam sinh đại học thuần khiết, nhưng chỉ vài tháng sau không ai dám nhắc đến từ này nữa.

Hơi thở nam sinh đại học bị ô nhiễm bởi cuộc sống làm công rồi.

Suy nghĩ nửa ngày, anh cũng chỉ có thể kết luận rằng có lẽ cha mẹ Thời Du đã chăm sóc cậu rất tốt.

Sau đó Thương Vãn Thạc cũng cảm thấy suy nghĩ của mình cực kỳ mâu thuẫn.

Nếu cha mẹ Thời Du thực sự yêu thương cậu, thì cũng không đến mức để đứa nhỏ không học xong chín năm giáo dục bắt buộc.

Anh chậm rãi tiến đến gần cậu trai trẻ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Thời Du?"

Thời Du không có phản ứng gì.

Thật sự ngủ rồi à?

Thương Vãn Thạc lại dí sát hơn nữa, lúc này khoảng cách thật sự rất gần, ngay cả lông tơ trên mặt Thời Du cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Thời Du, cậu ngủ rồi sao?"

Thương Vãn Thạc cảm thấy câu hỏi này của mình thật vô nghĩa.

Mà Thời Du vẫn không có phản ứng gì.

Tốt lắm, xác nhận xong, đã ngủ say như chết.

Khi Thương Vãn Thạc chuẩn bị đứng dậy rời đi, Thời Du bất ngờ có động tĩnh.

Cậu kéo lấy cánh tay chàng trai một cái, ôm vào lòng.

Thương Vãn Thạc bị sức mạnh đột ngột này dọa cho giật mình, ngã ngửa xuống giường.

Đầu Thời Du dán sát vào anh, hơi tựa vào vai Thương Vãn Thạc, còn nhẹ nhàng cọ cọ.

Đôi môi mềm mại cũng dán vào bên cổ Thương Vãn Thạc, khiến anh rùng mình, thậm chí còn có thể mơ hồ ngửi thấy được mùi sữa tắm tươi mát trên người Thời Du.

Toàn thân Thương Vãn Thạc nổi hết cả da gà.

Không được không được, cứ để thế này mà ngủ thì thật sự sẽ xảy ra chuyện mất!

Anh kiên nhẫn đợi Thời Du ngủ say một lần nữa, vội vàng rút cánh tay của mình ra, nhét một chiếc gối mềm vào lòng cậu.

Quá tốt, không làm Thời Du thức giấc.

Thương Vãn Thạc đắp chăn cẩn thận cho cậu, sau đó cuộn một tấm chăn lông, cầm một cái gối đầu, xuống lầu nằm trên ghế sofa.

Ghế sofa không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho người ta ngủ.

Thương Vãn Thạc đặt báo thức xong, lặng lẽ tận hưởng giây phút hiếm hoi được ngủ một mình.

Chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc kỳ ghi hình *****ên.

Anh ngáp dài một cái, vốn dĩ đã rất mệt mỏi rồi, cho dù ngủ trên ghế sofa cũng không ảnh hưởng đến việc cơn buồn ngủ đột kích, rất nhanh đã ngả đầu ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Thương Vãn Thạc nghe thấy tiếng động rất nhỏ.

Hình như có ai đó để chân trần từ trên cầu thang đi xuống.

Giấc ngủ của Thương Vãn Thạc vốn rất nông, đặc biệt là khi lén lút chạy xuống ngủ trên sofa thế này, còn phải thời thời khắc khắc để ý xem Thời Du ở tầng trên có phát hiện không, lúc này càng cảnh giác hơn.

Nhận thấy có người đang đi xuống, Thương Vãn Thạc đơ ra một lát, rồi đột nhiên bừng tỉnh.

Anh mở mắt nhìn sang, đúng là có thể thấy một bóng hình đang đứng ở cầu thang.

Thương Vãn Thạc ngồi dậy, "Tách" một tiếng bật đèn lên.

Ánh sáng đột ngột khiến người ta không mở nổi mắt, Thương Vãn Thạc đã nhìn rõ người đứng ở cầu thang là ai, Thời Du mắt mũi vẫn còn nhập nhèm, chỏm tóc hơi dựng, cũng vì ánh đèn k.ích thích mà dụi dụi mắt.

Chiếc áo phông rộng thùng thình khi ngủ bị nhăn nhúm, để lộ một mảng da thịt dưới cổ trắng đến lóa mắt.

Thời Du ngáp một cái, mệt mỏi nói: "Thầy Thương, sao anh lại ngủ dưới lầu vậy?"

Đột nhiên bị tóm đuôi, Thương Vãn Thạc vô thức nuốt nước bọt cái ực.

Anh lập tức nghĩ ra lý do: "Dạo này game tôi chơi có sự kiện mới, tôi liều gan tranh thủ đêm tới cày thêm một chút, sợ ánh sáng điện thoại làm phiền cậu nên xuống đây."

(Liều gan*: từ gốc 肝一肝 Bên đó game đi với gan ý nói chơi game có hại cho gan, đồng nghĩa với việc thức khuya có hại cho sức khỏe.)

Thời Du hiển nhiên còn chưa tỉnh, đôi mắt vô định, lờ đờ nhìn Thương Vãn Thạc.

Một lúc lâu sau, cậu mới ậm ừ nói: "Ò."

Thương Vãn Thạc ho khan một tiếng, "Tôi làm cậu thức giấc sao?"

Thời Du bỗng nhiên đi tới đó, ngồi xuống bên cạnh Thương Vãn Thạc, rót cho mình một ly nước.

Cậu chậm rãi uống nước, sau đó nói: "Tôi đói."

Thương Vãn Thạc cũng không kịp để ý cậu đang nói gì.

Thời Du không có chút xíu đề phòng nào, cứ thế ngồi xuống bên cạnh anh.

Cổ áo của cậu rất rộng, chỉ cần cử động một chút, Thương Vãn Thạc không cần nghiêng đầu cũng có thể thấy......

Tầm mắt không biết nên nhìn đâu, Thương Vãn Thạc nhắm mắt lại, "Trong tủ lạnh còn hai gói mì, tôi đi nấu cho cậu một gói."

Anh đứng dậy, tầm nhìn càng rộng hơn.

Thương Vãn Thạc: ......

Cuối cùng, Thương Vãn Thạc không chịu nổi nữa, vươn tay nắm cổ áo sau của Thời Du, kéo mạnh lên.

Lực tay quá mạnh, thậm chí còn trùm cả cằm Thời Du.

Thời Du hơi ngơ ngác nhìn anh.

Lúc này, cả hai đều tỉnh hẳn.