Vóc dáng Thời Du không cao lớn, khi bị bế lên thì hoàn toàn đơ hết cả người, giống y chang Ngư Ngư lúc trước, không dám nhúc nhích.
Vì sợ bản thân bị rơi xuống, cậu còn vòng tay bám vào cổ Thương Vãn Thạc mới giữ được thăng bằng, rồi sau đó rơi vào trạng thái hoảng loạn không thể hiểu nổi.
Mọi người có mặt đều im lặng, Thương Vãn Thạc cũng im lặng.
Cho đến khi con chó corgi mông vểnh chân ngắn của ba anh "gâu" một tiếng, Thương Vãn Thạc mới từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì.
Huyệt thái dương đột nhiên giật mạnh một cái.
Rõ ràng trong phòng có nhiều thứ có thể làm mẫu thị phạm như vậy, vậy mà anh lại chọn bế Thời Du?
Giữa cháu gái nhỏ và con corgi chân ngắn, anh vẫn chọn bế Thời Du!
Quay lại vấn đề chính, tại sao anh nhất định phải thị phạm cơ chứ?!
Thương Vãn Thạc dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời mình để giữ bình tĩnh, làm bộ không có chuyện gì xảy ra rồi đặt Thời Du xuống, nhét vào tay cậu một ly sữa để trấn an.
Mọi người cũng hoàn hồn.
Cô hai hình như đã nhìn thấu được điều gì đó, giọng điệu có phần châm chọc: "Thật sự chưa từng thấy Tiểu Thương đối xử với ai như vậy đâu."
Quý bà Lâm nhắm mắt, căng da đầu nói: "Anh em tốt, tình cảm tốt...... tình cảm tốt."
Ông Thương chưa kịp hiểu gì, cười ha hả nói: "Không sai, con trai với nhau phải thế này chứ, còn hơn là suốt ngày ra ngoài phá hoại nhậu nhẹt hát karaoke nhiều!"
"Mối quan hệ này đúng là quá tốt rồi." Cô hai quay sang nói với Thương Vãn Thạc: "Thôi được, từ nay cô hai không giục cháu nữa, con cháu có phúc của con cháu, chuyện mà ba mẹ cháu lo lắng, mấy người chúng ta xen vào chỉ tổ tự chuốc lấy phiền phức thôi. Cháu cũng nên chú ý chút, gia sản lớn thế này, đừng để đến đời cháu lại tuyệt tự."
Thương Vãn Thạc trên mặt treo nụ cười hiền lành: "Vâng vâng vâng, không có con cháu thì cháu hưởng phúc, cháu sẽ cố gắng phấn đấu tiêu hết gia sản."
Cô hai: "......"
Tuy có một sự cố nhỏ xảy ra trên bàn ăn như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Khi kết thúc, ông Thương gọi Thương Vãn Thạc vào thư phòng hỏi thăm vài câu về tình hình công việc gần đây.
Sau khi nghe nói anh đã tham gia một chương trình giải trí từ thiện, ông Thương liên tục nói "Được" mấy lần.
Chờ tới lúc Thương Vãn Thạc bước ra khỏi thư phòng, liền thấy quý bà Lâm và Thời Du đang ngồi nói chuyện trên xích đu nhỏ trong vườn hoa.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Thương Vãn Thạc đi qua hỏi.
Thời Du ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, tư thế có vẻ thả lỏng hơn chút: "Không có gì, chỉ kể chuyện thường ngày thôi."
"Cái thằng bé này, sao con không nói với mẹ Thời Du là nhiếp ảnh gia." Quý bà Lâm phàn nàn với Thương Vãn Thạc một câu, "Mẹ thấy Du Du chụp chim chóc đẹp lắm, chụp người cũng đẹp, con phải học hỏi nhiều vào, về sau đừng chụp mẹ và ba con thành bóng ma trong biệt thự nữa."
Thương Vãn Thạc: "...... Kỹ thuật của con đã tiến bộ rất nhiều rồi!"
Chuyện quý bà Lâm nói là chuyện từ ba năm trước, khi đó đúng vào dịp kỷ niệm ngày cưới của bà và ông Thương, Thương Vãn Thạc hỗ trợ sắp xếp bố trí mọi thứ để chúc mừng, chỉ là đến đoạn chụp ảnh lại lật xe.
Rõ ràng khung cảnh vô cùng ấm áp, nhưng bị anh chụp thành phim kinh dị, ngọn nến bánh kem chiếu lên mặt hai người, ánh lửa lập loè, trắng bệch dị thường, khỏi phải nói cũng biết trông kinh dị đến cỡ nào.
Quý bà Lâm che miệng cười cười, nói: "Mấy ngày này con và Du Du muốn đi đâu chụp ảnh chim chóc thì cứ đi, thiếu tiền thì nói với mẹ một tiếng."
"Nhưng mà còn có một chuyện phải nhờ con giúp." Quý bà Lâm bĩu môi nhìn về phía cửa sổ thư phòng, hạ thấp giọng nói: "Gần đây chú Lý của con cứ mời mọi người đến câu cá ở cái hồ trong trang viên chú ấy, ba con sắp nghiện ba cái trò quỷ đó rồi!"
Thương Vãn Thạc sửng sốt một chút: "Câu cá thôi mà, đâu phải vấn đề gì lớn đâu."
"Con còn chưa hiểu cái tính của mấy lão câu cá sao?" Quý bà Lâm nói: "Đôi lúc được nghỉ có thể ở lỳ bên đó cả ngày không về. Thật ra mẹ cũng không có ý cấm cản sở thích này của ổng hay gì, nhưng câu cá thì thôi đi, ba con đã câu không được, còn giống như con sĩ muốn chết, ngày nào về cũng bảo trợ lý ra chợ mua cá biển lừa mẹ nói là câu được trong hồ."
Quý bà Lâm thở dài một hơi thật sâu: "Chắc con cũng hiểu, mẹ ngày nào cũng phải giả vờ hồ đồ, biết hết cả rồi mà cứ phải làm như không biết, mệt mỏi lắm chứ?"
Thương Vãn Thạc: ......
Được rồi, anh hiểu rồi.
Không phải anh không muốn, chỉ là nếu vậy, hành trình đi Ngắm chim cùng Thời Du lại phải hoãn lại.
Thời Du ở một bên ngồi nghe cảm thấy rất hứng thú: "Trong hồ đó có rất nhiều cá sao?"
"Có, rất nhiều." Quý bà Lâm lập tức phản ứng, "Sơn trang của lão Lý xây nên để nghỉ dưỡng, lúc mới xây đã thả khá nhiều cá giống vào."
Bà lập tức nắm bắt ngay được sở thích của Thời Du, "Nhóm mấy ông bạn già bọn họ thích tụ tập chơi với nhau, thỉnh thoảng đi câu cá, ngắm chim cũng có, họ hay vác máy ảnh qua đó lắm."
"Hay là nhân cơ hội này, con và Tiểu Thương cùng sang đó chơi chút đi?"
Thời Du lập tức nhìn về phía Thương Vãn Thạc với ánh mắt mong đợi.
Ánh mắt cậu quá đỗi chân thành tha thiết nồng nhiệt, Thương Vãn Thạc muốn né cũng né không nổi.
Anh đành phải căng da đầu nói: "Được."
Thời Du: "Oh yeah OVO"
Giải quyết xong tai họa lớn trong lòng, quý bà Lâm lại lôi kéo anh nói thêm vài câu: "Con đến đó có gì thì làm giảm bớt nhuệ khí của ba con, hoặc là nghĩ cách để ba con câu cho đã. Hay là bảo vệ lòng tự trọng cho ông ấy cũng được, nói khéo với ổng sau này đừng mua cá biển về lừa người nữa, ít nhất lần sau cũng phải đổi sang cá sông, đúng không?"
Thương Vãn Thạc nói: "Mẹ yên tâm đi, Thời Du và con đều biết bắt cá."
Người biết bắt cá là Thời Du, anh chỉ là tệp đính kèm.
Thời Du cũng gật đầu theo.
Lúc này quý bà Lâm mới hoàn toàn yên tâm.
Về đến nhà mình, Thương Vãn Thạc vừa thay xong giày đã thấy tin nhắn của chị Từ.
[Chị Từ]: Chương trình đã đăng tập mở đầu rồi, lát nữa nhớ xem, nhớ tương tác với fan nhiều hơn.
[Chị Từ]: Có cần mua ít seeding khen chút không? Hiện tại quảng trường của anh vẫn còn một số anti-fan.
Tập mở đầu lên sóng lẹ vậy sao?
Thương Vãn Thạc nhìn điện thoại một lúc, ngay sau đó trả lời: [Không cần mua đâu, Mua nhiều chỉ tổ sinh ra tâm lý phản nghịch.]
[Chị Từ]: OK, anh tự quyết định đi, phòng làm việc luôn sẵn sàng đợi lệnh.
Thương Vãn Thạc cất điện thoại, bật máy chiếu lên.
Tối nay vừa hay có trò tiêu khiển rồi.
Thời Du cũng đi tới gần: "Tập mở đầu chiếu rồi phải không?"
"Ừm." Thương Vãn Thạc gật gật đầu, "Cậu có muốn bật điện thoại xem phản hồi của khán giả không, nếu có gì không ổn thì kỳ ghi hình lần sau có thể điều chỉnh một chút."
Thời Du: "Được."
Thương Vãn Thạc tiện tay bật chế độ bình luận trôi, phát hiện gần đây trang web video còn có chức năng mới "Chỉ xem NGƯỜI NÀY", được thiết kế dành riêng cho fans, có thể chọn chỉ xem nghệ sĩ mình thích.
Anh nhấp vào xem qua thời lượng lên hình của mình, dần dần im lặng.
8 phút.
Không chắc lắm, xem lại lần nữa.
Thương Vãn Thạc lại thoát ra, rồi nhấp vào.
Vẫn là 8 phút.
Tập mở đầu một tiếng rưỡi, Thẩm Tri chiếm 45 phút, Từ Uy 20 phút, Diệp Kiểu Nguyệt 17 phút.
Thời Du nghi hoặc nhìn về phía Thương Vãn Thạc, anh khẽ ho khan một tiếng, giải thích nói: "Cái này bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố lắm, đừng nhìn tôi chỉ được 8 phút, biết đâu hôm đó tôi chỉ có 8 phút tư liệu sống có thể dùng được thì sao."
Nhưng anh nghĩ vậy, không có nghĩa những người khác cũng nghĩ vậy.
Đặc biệt là fans của Từ Uy và Diệp Kiểu Nguyệt, đã bắt đầu náo loạn.
Xét cho cùng, khoảng cách này chênh lệch hơi bị lố rồi đấy.
*****ên là cảnh các nhiếp ảnh gia chim hoang dã tiến vào địa điểm tập trung, ngay khi Thời Du vừa mới xuất hiện trong khung hình, bình luận trôi nháy mắt bùng nổ một chút.
[Aaaa không ngờ có thể gặp được một nhiếp ảnh gia chim hoang dã trẻ tuổi như vậy!!]
[Lớn lên trông thế này mà lại là người ngoài ngành, thật đáng tiếc.]
Sau đó màn hình chuyển sang phần phát biểu mở đầu của MC, giới thiệu qua một lượt mọi người.
Những người khác đều đang nói về niềm yêu thích của mình với sở thích Ngắm chim, cũng như chia sẻ thành quả chụp ảnh của bản thân.
Hiệu ứng đặc biệt hậu kỳ dùng một đường thẳng đứng tách Thời Du với mấy nhiếp ảnh gia khác, bên cạnh Thời Du còn hiện lên dòng chữ "Không phải ảnh tĩnh".
Thời Du đang ngồi ngẩn người nhìn mặt bàn chằm chằm.
[? Cậu ấy chưa tỉnh ngủ à]
[Cười chết mất em trai ơi, em động đậy xíu đi!! Ê nha đang quay chương trình đấy!]
Thương Vãn Thạc: "Lúc đó cậu làm gì vậy?"
Thời Du: "...... Buổi sáng chưa ăn sáng, đói bụng."
Chẳng trách sau đó lại điên cuồng nhét bánh mì vào miệng nhai nhai nhai, hóa ra đói bụng thiệt.
Hai người tiếp tục xem show giải trí, Thương Vãn Thạc chỉnh tốc độ gấp đôi, tua nhanh đến đoạn mình lên sân khấu, bình luận lại ồ ạt tuôn ra, fan anti lẫn lộn hỗn tạp.
Anh trực tiếp tắt bình luận, tiện thể kiểm tra xem tạo hình lúc đó của mình ra sao.
Tóc không tệ.
Lớp trang điểm cũng không tệ.
Cách ăn mặc càng khiến người ta phải chú ý, quả thực có thể nói là hoàn hảo!
Thương Vãn Thạc cực kỳ hài lòng về bản thân.
Sau đó không nhịn được lại bật bình luận trôi lên.
Bản thân mình trên màn hình, đẹp trai mù mắt, vừa xuống xe đã hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí trong lành ——
[Đù, vừa rồi vẻ mặt ảnh đang muốn ói phải không? Anh trai này mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng thế, ngay cả chút mùi cứt chim cũng không chịu nổi?]
Thương Vãn Thạc: "......"
Tắt bình luận trôi giữ tâm trạng tốt.
Camera theo anh đi thẳng vào căn nhà nhỏ, sau khi Thương Vãn Thạc chào hỏi từng khách mời xong, ngồi xuống giữa Thẩm Tri và Thời Du.
Vừa mới ngồi xuống, anh đã chạm mắt với Thời Du đang nhìn chằm chằm mình, cả hai nhìn nhau mỉm cười một lúc.
Sau đó vừa quay đầu qua, lại chạm mặt với Thẩm Tri.
Thương Vãn Thạc ngụy trang kín kẽ không tì vết, không để lộ chút cảm xúc nào của mình ra ngoài, nhưng trên mặt Thẩm Tri lại thoáng xuất hiện một ý chán ghét, rất nhanh đã che giấu đi.
Cuộc đối thoại của hai người vậy mà lại bị ghi âm lại, còn phát ra!
Gần như cùng lúc đó, Thương Vãn Thạc thấy lòng giật thót một cái.
"Thật xin lỗi, thầy Thương à, fans của tôi đã gây phiền toái cho anh rồi."
Thẩm Tri trong màn hình nói.
Thương Vãn Thạc bật bình luận trôi lên.
[A a a a tại sao Tri Tri lại phải xin lỗi anh ta, anh ta căn bản không xứng!]
[Giọng điệu Thẩm Tri cực kỳ miễn cưỡng, nghe nói nhà người nào đó có quyền có tiền, thích chèn ép nghệ sĩ cùng thời, Thẩm Tri cũng là bất đắc dĩ thôi.]
Mẹ kiếp, bịa đặt không ngượng mồm.
Nếu anh nhỏ nhen như vậy, không biết Thẩm Tri đã chết mấy lần trên mạng rồi.
Hơn nữa ác ý của Thẩm Tri sắp trào ra khỏi màn hình rồi kìa, vậy mà không có ai nhìn ra hả?!
Thương Vãn Thạc mặt không cảm xúc tiếp tục xem, cũng có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bản thân trong màn hình không chấp nhận lời xin lỗi của Thẩm Tri.
Lúc ấy Thương Vãn Thạc cũng có thể đoán được ý đồ của Thẩm Tri, không gì khác ngoài ý muốn ép anh nhận lời xin lỗi trước ống kính, nhưng anh không nuốt trôi được cơn tức này, còn móc xỉa một câu.
"Mới ba bốn ngày không gặp, thầy Thẩm sao mà thay đổi nhiều thế?"
Bên ngoài vốn đang bàn tán xôn xao rất nhiều về khuôn mặt Thẩm Tri, câu nói này của Thương Vãn Thạc trực tiếp dẫm vào điểm đau của fans y.
Tổ chương trình vậy mà dám phát đoạn này ra, rõ ràng là thích xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện.
Bình luận trôi nổ tung chảo!
Cộng đồng mạng cũng nổ tung chảo!
___
Lời tác giả: Cổ tay đau vài ngày, hôm nay tôi cũng có được cái băng cổ tay rồi (chống nạnh cười to)