Mọi người vừa rồi đều tận mắt chứng kiến, người bạn nhỏ mà Tiểu Thương mang đến, kỹ thuật chẳng tốt hơn Tiểu Thương chút nào, đều là ma mới trong trò câu cá.
Chú Lý vốn luôn đứng về phía Thương Vãn Thạc cũng ngượng ngùng nói: "Bình thường chỉ chơi chơi cho vui thôi, không phải thi đấu thật, các cháu đừng để tâm, chỉ là câu cá thôi mà."
Nhưng Thương Vãn Thạc lại mù quáng tin tưởng Thời Du, dù sao Thời Du xiên cá còn giỏi như thế, câu cá chắc chắn cũng không kém gì.
Anh trực tiếp nhường vị trí, để Thời Du điều khiển cần câu.
Tiếng nghi ngờ xung quanh cũng dần nhiều lên, hai người họ mắt điếc tai ngơ, ngay cả cha con nhà họ Tiền cũng buông cần xuống đi sang đây xem náo nhiệt — dù sao con cá to hơn ký rưỡi cũng câu lên được rồi, hôm nay chắc hẳn không ai có thể vượt qua được Tiền Huy.
Còn nói cái gì mà thời kỳ bảo hộ tân thủ câu cá, đó đều là chuyện cực kỳ viển vông, không thấy Thương tổng là người mới mà câu muốn chết vẫn không câu được con cá nào sao?
Thời tiết thành phố X thay đổi rất nhanh, mới vừa rồi vẫn còn nắng chang chang, thỉnh thoảng có gió nhẹ, giờ đây đã thấy một đám mây đen lớn không ngừng tụ lại từ phía xa xa, xua tan không ít hơi nóng, thậm chí còn có dấu hiệu sắp mưa.
Sau khi Thời Du thả lưỡi câu xuống, liền không có động tĩnh gì nữa.
Tiền Huy xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn: "Hay là kéo lưỡi câu lên xem trên đó còn mồi không? Nếu không mồi bị ăn hết rồi, còn đứng ngốc ở đây câu cá, chẳng phải là phiền phức sao?"
"Phải đó, tôi thấy trời cũng sắp mưa rồi, cứ kéo dài mãi cũng vô ích." Có người phụ họa nói.
Thương Vãn Thạc phản bác, "Được rồi được rồi, thảo luận một chút là được, đừng nói to tiếng như thế, lát nữa dọa cá sợ chạy hết mất."
Thời Du không bị ảnh hưởng bởi người xung quanh, vẫn lù lù bất động.
Tiền Huy khoanh tay đứng bên cạnh nhìn một lúc, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên ý cười khinh miệt.
Tuy nói bản thân gã ở những phương diện khác hơi kém Thương Vãn Thạc một chút, nhưng gã tự nhận mình câu cá vẫn còn giỏi hơn Thương Vãn Thạc và bạn trai nhỏ của anh nhiều.
Tiền Huy thậm chí đã lên kế hoạch nên chi tiêu số tiền mà người lớn cho gã như thế nào, một nửa dùng để lăng xê nghệ sĩ nhỏ của gã, nửa còn lại thì tạm thời mua mười cái hot search bôi đen Thương Vãn Thạc.
Một giọt nước bất ngờ rơi xuống đầu Tiền Huy, bầu trời bắt đầu mưa nhỏ.
Gã đang định quay về phòng, không ngờ lại thấy mấy ông lão có mặt tại đó hào hứng khoác áo mưa rồi bắt đầu câu cá.
"Mưa nhỏ thường bội thu, cá to sẽ đến vùng nước nông để tìm thức ăn, dễ câu hơn!"
Thậm chí có vài ông lão rõ ràng sức khỏe không được tốt lắm, còn chẳng thèm mặc áo mưa, trực tiếp tiếp tục câu cá.
Tiền Huy: ......
Không phải chứ, mấy lão câu cá các ông thật là.
Gần như ngay khi vừa dứt lời, phao câu của Thời Du liền có động tĩnh.
Phao câu từ từ chìm xuống, toàn bộ hoàn toàn chìm vào trong nước.
Chú Lý đột nhiên đứng dậy, ngay cả Lão Tiền tổng cũng nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Ông Thương vẫn còn hơi hoang mang, khẽ hỏi: "Sao thế, thật sự câu được cá to à?"
Thời Du nhanh chóng giật cần lên, sợi dây câu giống như bị mất kiểm soát, ngay cả cần câu cũng cong như sắp gãy bất cứ lúc nào, suýt nữa không giữ được.
Thương Vãn Thạc tiến lên giúp đỡ, vừa chạm vào cần câu đã cảm nhận được một lực kéo cực mạnh!
"Vãi chưởng." Anh khẽ kêu lên kinh ngạc, "Có vẻ là một con cá to đấy."
Chú Lý đã đứng ngồi không yên, nhanh chóng cầm lấy cần câu từ tay Thời Du. Khi câu được cá to, việc khó nhằn nhất chính là việc ghìm cá, tiêu hao sức lực của cá, chỉ cần kiểm soát không tốt một chút rất dễ làm gãy cần đứt dây.
Ông Thương cũng nhanh chóng lấy một cái lưới lớn đến đứng bên cạnh chờ sẵn.
Cần câu cong đến mức đáng sợ, chú Lý suýt nữa bị kéo cả người xuống nước, lại nhanh chóng giữ vững điều chỉnh phương hướng cần câu trái phải, nắm chặt cán cần, phải mất ít nhất mười phút mới vắt kiệt sức con cá này.
Ông Thương ở trên bờ tìm đúng thời cơ tung lưới, đầu cá mắc vào lưới, một con cá to bằng nửa người được kéo lên, khi quăng lên bờ vẫn còn giãy hiphop đành đạch.
Mọi người: Vãi chưởng!!
Thương Vãn Thạc vô cùng chấn động: "Vậy mà thật sự câu được rồi......"
Thời Du đặc biệt phấn khích: "Tối nay ăn Toàn Ngư Yến! Tôi muốn cá hầm cải chua, canh cá tứ xuyên, cá ớt băm......"
Tự dưng lại đọc nguyên cái menu.
Cha con nhà họ Tiền thấy con cá to như vậy đơ cái mặt ra, Lão Tiền tức thì phang một cái vào gáy con trai, ra vẻ sai khiến nói: "Con cũng phải câu lên một con như thế cho ba!"
Tiền Huy đau đớn ôm đầu, dưới sự đe dọa của cha mình, ngậm ngùi cầm lấy cần câu ra tiếp tục câu cá.
Cuối cùng cân thử trọng lượng con cá một chút, 34 ký!
Ông Thương cười đến nỗi không thấy mặt trời đâu, vỗ thẳng vào tay Thời Du: "Du Du quá giỏi, hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy! Chú khen thưởng thêm cho con ít tiền nhé, chuyển thẳng vào tài khoản của con hay vào đâu?"
Thời Du nghĩ nghĩ một chút, thấy bản thân mình có vẻ cũng không cần nhiều tiền đến vậy, "Vậy chuyển thẳng cho Thế giới Thủy Cầm là được ạ."
"Thế giới Thủy Cầm? À à à là nơi con làm phải không?" Ông Thương đối xử với cậu tốt như con trai ruột vậy, lập tức khoe khoang với mọi người, "Ây da mấy người xem bạn của Tiểu Thương tốt chưa này, vừa có công việc ổn định lại không ham danh lợi, đúng là đứa bé ngoan! Con có thể làm bạn với Tiểu Thương nhà chú, quả thực là vinh hạnh của Tiểu Thương."
Người khác: ......
Thật không biết xấu hổ, chỉ thiếu nước nói thẳng con trai ông có sức hút cá nhân lớn luôn rồi.
Con cá 34 ký trực tiếp đè bẹp kỷ lục con cá hơn ký rưỡi, ông Thương thực hiện lời hứa ngay tại chỗ, lấy danh nghĩa quyên góp chuyển số tiền này cho Thế giới Thủy Cầm, chú Lý cũng thêm một khoản tiền coi như làm từ thiện...... dù sao con cá to như vậy cũng câu được từ hồ trong trang viên của ông, về sau nhóm lão câu cá này chắc chắn sẽ ghé thăm chỗ ông nhiều hơn.
Đứa con trai tranh đua của Lão Tiền tổng tranh không nổi, ông ta còn mất một khoản tiền lớn, cũng quyên góp cho Thế giới Thủy Cầm.
Giám đốc Thế giới Thủy Cầm ở tỉnh cách vách đột nhiên nhận được ba khoản quyên góp kếch xù: ?
"Cậu nhóc à, cháu còn câu cá không?" Lập tức có ông lão ngượng ngùng xoắn xít tiến lên dò hỏi Thời Du, "Có tiện chỉ dẫn cho ông già này một chút được không?"
"Không phải cháu thích Ngắm chim sao? Bác mua cho cháu máy ảnh tốt nhất! Cháu nói cho bác biết vừa rồi cháu quăng cần vào vị trí nào đi?!"
Một đám người kéo đến xin Thời Du chỉ dẫn, nhưng Thương Vãn Thạc thấy, ánh mắt thèm nhỏ dãi của Thời Du đã gắn cứng ngắc lên con cá kia rồi, hoàn toàn không quan tâm đến mấy chuyện khác nữa......
Thương Vãn Thạc ho khan hai tiếng: "Các chú các bác à, thêm WeChat đi, sau này về chỉ dẫn thêm được không ạ?"
Ông Thương cũng mừng như bắt được vàng: "Được rồi! Mấy người cũng bảo con cái nhà mình tìm một Du Du thứ hai đem về nhà đi, quấy rầy Du Du nhà chúng tôi làm gì."
Tự dưng biến thành "Du Du nhà chúng tôi" luôn.
Thương Vãn Thạc câm nín một lúc, ông Thương vung tay một cái: "Giải tán giải tán hết, tôi tuyên bố từ hôm nay tôi — họ Thương này giải nghệ! Câu đủ rồi, sau này không câu nữa ha ha ha ha ha ha!"
Thấy đối thủ không đội trời chung kiêu ngạo đến vậy, Lão Tiền tổng lại phang một cái vào gáy Tiền Huy.
Mưa còn đang rơi, mặc dù mọi người đang áo mưa trên người, nhưng vẫn bị ướt.
Chú Lý sắp xếp người chuyển cá đặt vào cốp xe Maybach của ông Thương, chú chó corgi chân ngắn ngửi thấy mùi cá tanh, không ngừng xoay vòng vòng quanh đám người.
"Để trong cốp xe làm gì!" Ông Thương vội vàng ngăn cản động tác của họ, "Về đến nhà cá sẽ thối mất!"
Ông so đo một hồi ở sau xe, "Treo lên đuôi xe ngay chỗ này cho tôi, phải làm sao cho thật nổi bật, hiểu chưa?"
Thương Vãn Thạc: "Đủ rồi đó ba ơi......"
Thời Du ở bên cạnh cũng quấn lấy anh: "Thương Vãn Thạc, tối nay tôi có thể ăn cá phải không, anh hứa với tôi rồi mà."
Thương Vãn Thạc bất đắc dĩ nói: "Có thể có thể, về nhà sẽ bảo dì giúp việc nấu cho cậu một bữa Toàn Ngư Yến luôn."
Con cá 34 ký này được cột vào vị trí mà ông Thương hài lòng nhất, Thương Vãn Thạc vừa lên xe đã gọi cho dì giúp việc ở nhà chuẩn bị sẵn canh gừng, tránh cho mọi người về nhà lại bị cảm sốt bởi trận mưa này.
Xe đang chạy êm ả trên đường, Thương Vãn Thạc chơi điện thoại một lúc, đột nhiên phát hiện đã nửa tiếng trôi qua mà vẫn chưa về đến nhà, ngược lại còn đi càng xa hơn......
Thương Vãn Thạc: "Ba ơi, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Ông Thương quay đầu lại trả lời: "À, không đi đâu cả, ha ha, chỉ muốn đưa các con đi hóng gió một vòng thôi, loanh quanh chút ấy mà. Anh tài xế, anh đi vòng qua mấy con đường có nhiều xe một chút!"
Thương Vãn Thạc: ......
Đừng tưởng anh không biết đây là đang cố khoe khoang con cá to mà Thời Du câu được nhá.
Cuối cùng lại đi dạo thêm hơn một tiếng nữa, Thương Vãn Thạc lấy lý do "Cá muốn thúi đến nơi rồi", cứng rắn bắt ông Thương kết thúc hành vi khoe khoang này lại, lái xe về nhà.
Vừa về đến ga-ra, quý bà Lâm vừa phàn nàn vừa chào đón nói: "Không phải nói sẽ về nhà sớm sao? Sao bây giờ mới về, người nào cũng ướt sũng hết cả rồi, không sợ cảm lạnh à."
Bà dùng ánh mắt ám chỉ Thương Vãn Thạc: "Thế nào? Ba con hồi tâm chuyển ý chưa?"
Thương Vãn Thạc mặt không cảm xúc: "Hồi tâm chuyển ý rồi, từ nay giải nghệ, không câu cá nữa."
"Vậy thì tốt." Quý bà Lâm vui vẻ ra mặt, "Lão Thương à......"
Vừa dứt lời, ông Thương đã tháo con cá nặng 34 ký đang cột trên xe ném xuống đất.
Chấn động đến mức bụi bay lên nhè nhẹ.
Quý bà Lâm: "Vãi chưởng cái gì thế này?!"
Bà liếc nhìn con cá to kia, rồi lại nhìn Thương Vãn Thạc: "Cái này mua từ khu chợ nào vậy?"
Thương Vãn Thạc: "...... Do Thời Du câu được, tối nay phải làm một bữa Toàn Ngư Yến để đãi cậu ấy."
Thời Du gật đầu: "Đúng đúng!"
Đúng là quý bà Lâm chưa từng nghĩ bọn họ có thể câu được cá, lại còn là con cá to như vậy.
Để con cá này trong phòng bếp cũng khó làm thịt, chỉ có thể bảo mấy người khiêng ra vườn hoa mổ, tiện thể thúc giục mọi người nhanh nhanh đi tắm rửa thay quần áo.
Thương Vãn Thạc vừa tắm gội xong đã thấy chị Từ nhắn tin cho anh.
[Chị Từ]: Tạ ơn trời đất, hot search tiêu cực của anh cuối cùng cũng bị đè xuống rồi.
[Chị Từ]: Cái hot search buồn cười kia vừa lên, hot search của anh liền rớt xuống ngay, tạ ơn lão câu cá.
Thương Vãn Thạc đột nhiên có một dự cảm không lành.
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: Hot search buồn cười nào, lão câu cá nào?
Chị Từ trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình qua.
[Chị Từ]: Không biết ông lớn lắm tiền nào câu được con cá hơn 30 ký đem về, cột trên xe Maybach chạy khắp thành phố, toàn bộ thành phố X đều tình cờ nhìn thấy chiếc xe này, chị cười muốn chết.
Vừa nhấn vào ảnh để xem, đã thấy con cá quen thuộc chiếc xe quen thuộc biển số xe quen thuộc.
Thương Vãn Thạc từ từ nhắm mắt lại.
[AAA Tiểu Thương bán sỉ hải sản]: Tôi bỏ thêm tiền, chị đẩy hot search này lên, treo một ngày một đêm cũng đừng gỡ xuống.
[Chị Từ]: ?
[Chị Từ]: Thế này không hay lắm đâu, dù sao cũng không che biển số xe, mọi người rất dễ điều tra ra đại gia lão câu cá này là ai, lỡ như làm lộ thông tin cá nhân của người ta, chúng ta không phải sẽ gặp rắc rối sao?
Thương Vãn Thạc mặt không cảm xúc trả lời:
[Cứ đẩy đi, đừng tiếc tiền, đại gia lão câu cá này là ba tôi.]
[Cá là Thời Du câu, nhưng ba tôi chắc hẳn sẽ rất vui lòng để cư dân mạng toàn quốc chiêm ngưỡng con cá 34 ký cột trên xe Maybach của ông.]