Thương Vãn Thạc nhìn khoản tiền lớn mới được thêm vào tài khoản rồi chìm vào im lặng.
Ủa khoan? Anh đã làm gì mất mặt chứ.
Nhân lúc tài xế còn chưa đến, Thương Vãn Thạc ngồi xổm bên đường chơi điện thoại, chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi mới mở Weibo lên xem tình hình ra làm sao.
Chưa cần phải tìm kiếm cụ thể gì, trang chủ đã trực tiếp đẩy hình ảnh của anh và Thời Du đi dạo phố lên đầu.
[Thực sự lọt hố rồi hả, từ khi nào thiếu gia lại đi ăn vặt vỉa hè với người ta chứ.]
[Sao đi chơi với SY mà còn để SY trả tiền, đừng nói là do tài nguyên thương vụ thì mất, gia đình còn phá sản rồi nha]
[Giả đó, chơi chơi thôi mà, nếu thật thì sao lại hành động lộ liễu như vậy, chỉ là lăng xê cho chương trình thôi.]
[Hồi trước SWS từng quay một bộ phim truyền hình, nghệ sĩ diễn cùng cứ dán mặt vào lăng xê, thiếu gia tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt luôn, ổng còn cần phải lăng xê cho cái chương trình thực tế ru người ta ngủ gật này hả?]
(SWS*: Từ gốc là "xs", tui cũng không hiểu nó nghĩa là gì, nên đoán chắc tác giả gõ nhầm. SWS là cách viết tắt tên của công 商晚硕 Shāng wǎn shuò,)
Hai vị này bình luận qua lại rồi sau đó bắt đầu chửi nhau, cãi nhau xé xác lên đến hơn một trăm bình luận, Thương Vãn Thạc lướt xuống chút, cuối cùng bọn họ cãi lộn cãi ra một kết quả là —
[Ổng thích muốn chết.]
Thương Vãn Thạc muốn nói lại thôi.
Thôi kệ.
Ngồi xổm bên đường đợi nửa ngày, gọi điện hỏi tài xế đến đâu rồi, kết quả tài xế nói xe có chút vấn đề, qua đây chắc phải mất khoảng hai tiếng nữa.
"Không cần qua đây nữa." Thương Vãn Thạc nói với tài xế: "Hôm nay tôi ở lại nội thành, ngày mai mới về."
Thời Du cũng ngồi xổm bên cạnh anh, "Hay là hôm nay đến nhà tôi ở đi?"
Thực ra anh có thể tìm một khách sạn nghỉ tạm qua đêm, nhưng cuối cùng anh vẫn đi theo Thời Du.
Sau khi kỳ quay chương trình đợt trước kết thúc, anh trực tiếp đưa Thời Du về nhà, lần này Thời Du đưa anh về nhà, cũng coi như có qua có lại.
Theo lời Thời Du nói, căn chung cư nhỏ cậu mua vẫn chưa được trang trí xong, hiện tại đang thuê tạm một chỗ làm nơi nghỉ ngơi, cách đây không quá xa.
Căn phòng được thuê nằm trong một khu chung cư cũ, không có thang máy, ngay cả đèn ngoài hành lang cũng nhấp nháy lòe lòe.
Thời Du lấy chìa khóa mở cửa, vừa bật đèn lên, mọi đồ đạc trong phòng đều hiện ra rõ ràng.
Nhìn cũng khá ấm cúng, nhưng không có dấu vết sinh hoạt gì.
Thương Vãn Thạc hỏi: "Bình thường cậu không ở đây à?"
"Bình thường tôi đều ở Thế giới Thủy Cầm." Thời Du nói: "Ngày nghỉ mới đến nơi này."
Thương Vãn Thạc gật gật đầu như đang suy ngẫm gì đó.
Cũng không có gì lạ, Thế giới Thủy Cầm cách khu nội thành khá xa, chỉ tính việc đi làm về nhà thôi cũng mệt muốn chết, nhân viên thường thường đều ở trong ký túc xá của khuôn viên, chỉ khi nào được nghỉ mới về nhà.
Vòng qua huyền quan, đập vào mắt là một tủ kính trưng bày ngăn cách phòng ăn và phòng khách, trên đó bày các loại giấy chứng nhận, cúp, cũng như các tác phẩm nhiếp ảnh của Thời Du.
Thương Vãn Thạc cảm thấy khá hứng thú, chỉ vào tủ kính hỏi: "Tôi có thể xem những thứ ở đây không?"
Thời Du gật đầu nói có thể, rồi quay người vào phòng bếp đun nước cho Thương Vãn Thạc.
Thương Vãn Thạc ngẩng đầu lên, từ từ thưởng thức từng bức ảnh một.
Có hai con chim nhỏ nép mình vào nhau dưới ánh hoàng hôn, cũng có hạc trắng Á Đông bay lượn tao nhã...... Nhưng thứ thu hút sự chú ý nhất chính là bức ảnh ở giữa.
Hạc trắng Á Đông*: Ciconia boyciana
Tất cả nhân viên chăn nuôi trong Công viên Bồ Nông tụ tập lại với nhau, mà đứng chính giữa bức ảnh là một con bồ nông nho nhỏ, trên đầu bồ nông đội một chiếc vương miện nhỏ mừng sinh nhật, ngẩng cao đầu ưỡn ngực nhìn vào ống kính.
Dựa vào ngoại hình của con bồ nông này, chắc hẳn đây là Ngư Ngư hồi bé.
Đáng yêu ghê.
Thương Vãn Thạc liếc mắt nhìn qua chữ ký bên dưới, trên đó viết "Ảnh gia đình".
Người chụp bức ảnh này không phải Thời Du.
Hở?
Không phải tác phẩm của Thời Du sao lại được đặt ở đây, còn chiếm vị trí center.
Thương Vãn Thạc còn tưởng Thời Du cũng xuất hiện trong bức ảnh gia đình này, nhưng khi soi thật kỹ từng người trong ảnh, vẫn không thấy Thời Du đâu cả.
Anh gãi gãi đầu, nghĩ trăm lần vẫn không hiểu nổi.
Ở phía dưới cùng còn đặt một cuốn album ảnh.
Đây hẳn là album tác phẩm của Thời Du.
Sau khi được Thời Du đồng ý, Thương Vãn Thạc mở trang *****ên của album ra xem, phát hiện ra đây là album ghi lại quá trình em bé trưởng thành.
Anh không thể không tin lời Thời Du nói.
Nếu không được yêu thương, cũng sẽ không có một album ghi lại quá trình trưởng thành của cậu như vậy.
Thời Du lúc nhỏ trông như thế nào ta?
Thương Vãn Thạc ôm cuốn album không khỏi bắt đầu mặc sức tưởng tượng, có phải là một em bé mập mạp trắng trẻo mềm mại không?
Anh lòng đầy mong đợi lật sang trang tiếp theo, sau đó nhìn thấy một thứ mập mạp trắng trẻo mềm mại......
Trứng bồ nông?!
Tiểu não Thương Vãn Thạc bị co rút một chút.
Bên cạnh còn viết một đoạn văn.
[Gần đây đã xảy ra một việc vô cùng nguy hiểm, một du khách nhân lúc mọi người không chú ý đến đã lén trèo qua hàng rào và lấy ra một quả trứng bồ nông ra ngoài.
Khi chúng tôi lấy được trứng về, định trả lại quả trứng bồ nông cho cặp ba mẹ bồ nông, kết quả đôi vợ chồng bồ nông này lại không nhận ra trứng của mình, tệ hơn nữa là cũng không có gia đình nào sẵn lòng ấp giúp quả trứng này.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể để nhân viên chăn nuôi hỗ trợ ấp trứng.]
Người ghi chép là Tiểu Lý.
Hóa ra đây là cuốn sổ ghi lại quá trình trưởng thành của Ngư Ngư.
Lật sang trang tiếp theo, một con bồ nông nhỏ trụi lông chui ra khỏi vỏ, đôi mắt vẫn chưa mở.
[Sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ, bé con cuối cùng cũng nở rồi! Quyết định đặt tên cho nó là Ngư Ngư]
Người ghi chép: Tiểu Trương.
Trong album ảnh này, mỗi một bức ảnh, đều ghi chép lại quá trình Ngư Ngư trưởng thành, mỗi khoảnh khắc thú vị của Ngư Ngư đều được chụp lại lưu giữ.
Thương Vãn Thạc đang xem ngon lành, lật đến trang sau, đột nhiên không còn tấm ảnh nào nữa.
Trên đó chỉ có dòng chữ kinh hoàng của Tiểu Lý.
[Chuyện gì xảy ra thế này, sao có thể xảy ra chuyện như vậy, thật không thể tin được!!!]
Quỹ đạo trưởng thành của Ngư Ngư đến đây đột ngột kết thúc.
Thương Vãn Thạc: "......"
Cốt truyện này anh từng gặp rồi.
Thường gặp trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng kinh dị hay điện ảnh thần quái.
Một con vật nhỏ cực dễ thương được con người tự tay nuôi lớn, kết quả vì một số chất phóng xạ nào đó mà xảy ra dị biến, trở thành thứ gì đó không thể nào miêu tả được.
Tiếp theo, những chú chim nhỏ trong Thế giới Thủy Cầm cũng bắt đầu dần dần biến dị, từ động vật đến loài người, toàn bộ Thế giới Thủy Cầm giờ đã biến thành thế giới dị chủng......
Thương Vãn Thạc bị trí tưởng tượng của mình chọc cho bật cười.
Từ câu chữ này của Tiểu Lý, như thể vẽ ra một đường ranh giới, phía sau toàn là ảnh của Thời Du.
Người chụp ảnh dùng điện thoại, nên độ phân giải hơi mờ một chút. Trên khuôn mặt Thời Du vẫn chưa mất đi vẻ non nớt, nhìn thẳng vào cameras, đôi mắt chưa bị ô nhiễm vẫn đầy vẻ ngây thơ thuần khiết.
[Cậu ấy tên Thời Du!]
Bức ảnh tiếp theo, Thời Du được vây quanh bởi nhóm nhân viên chăn nuôi, cười vô cùng rạng rỡ, trên đầu đội vương miện mừng sinh nhật, bánh kem nâng trên tay, chóp mũi còn dính một chút kem trắng.
[Thời Du nhà chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi]
Bức ảnh này, dù là bố cục hay cách sắp xếp vị trí đứng của mỗi người, đều vô cùng quen thuộc.
Thương Vãn Thạc đột nhiên từ từ giơ album lên, so sánh với bức ảnh được trưng ngay giữa tủ kính.
Trừ việc thay bồ nông Ngư Ngư thành con người Thời Du, vị trí đứng và trang phục của những nhân viên chăn nuôi hoàn toàn không có gì khác biệt.
Lúc này Thương Vãn Thạc mới thực sự cảm thấy kinh hãi.
"Anh đang làm gì vậy?"
Giọng nói Thời Du đột nhiên vang lên từ phía sau, Thương Vãn Thạc sợ đến mức tay run lên, suýt nữa làm rơi cuốn album.
Anh quay đầu lại nhìn Thời Du, cười nói: "Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hai bức ảnh này thật giống nhau."
Thời Du từ từ nhìn qua, bình tĩnh nói: "Hai bức ảnh này đều do giám đốc của chúng tôi chụp, ông ấy chỉ biết chụp kiểu này thôi."
Cậu còn đặc biệt tìm kiếm những bức ảnh trên trang web official của Thế giới Thủy Cầm, dù là vẹt, cò trắng hay bất kỳ các loài chim nhỏ nào khác, khi tổ chức sinh nhật đều được nhóm nhân viên chăn nuôi vây quanh, chụp cùng một kiểu ảnh.
À, thì ra đó là điểm đặc sắc của sở thú à.
"Dọa tôi sợ hết cả hồn." Thương Vãn Thạc đóng album lại, đặt về vị trí cũ: "Lúc tôi vừa nhìn thấy hai bức ảnh này, còn tưởng cậu biến thành bồ nông cơ đấy."
Thời Du mất tự nhiên li.ếm li.ếm môi.
Lần này đến lượt cậu bị dọa sợ hết cả hồn.
Thương Vãn Thạc nhận lấy cốc nước từ tay Thời Du, uống ừng ực một hơi cạn sạch, lúc này mới bình tĩnh lại một chút.
Anh nhìn xung quanh, căn nhà này của Thời Du không lớn lắm, hình như chỉ có một phòng.
"Hôm nay tôi vẫn ngủ với cậu sao?"
Thời Du chậm rãi nói: "Tôi có thể ngủ trên ghế sofa."
Thương Vãn Thạc: "Không cần đâu, ngủ chung là được rồi."
Đã ngủ cùng nhau nhiều lần như vậy, còn ngại ngùng nữa thì trông như anh thật sự có vấn đề rồi ấy.
Thời gian cũng không còn sớm, nhiệm vụ ghi hình ngày mai nặng nề, hai người sớm vào phòng nghỉ ngơi.
Mà phòng của Thời Du...... chất một đống thú bông bồ nông.
Tất cả sản phẩm liên quan đến Ngư Ngư được Thế giới Thủy Cầm tung ra, hầu hết đều có ở đây.
Trên bàn có standee, huy hiệu và mô hình nhỏ, còn có một bộ blind box được thiết kế dựa theo hình tượng của Ngư Ngư, ở đây Thời Du đã sưu tập được đủ bộ, ngay cả phiên bản secret cũng có.
Ngư Ngư đeo balo, tay cầm máy ảnh, đang chụp con chim nhỏ trên cành cây.
Là một Ngư Ngư nhiếp ảnh gia chim hoang dã.
Dễ thương thì đúng là dễ thương thật, nhưng sau khi xem qua hai bức ảnh vừa rồi, trong lòng Thương Vãn Thạc luôn có một loại cảm giác kỳ lạ......
Thương Vãn Thạc từ từ quay đầu qua hỏi Thời Du: "Ngư Ngư nhiếp ảnh gia chim hoang dã này, có phải lấy cậu làm hình mẫu cảm hứng không?"
Cái balô đen kia trông quá quen mắt, chính là cái mà Thời Du thường mang.
Thời Du thấy chột dạ một lúc, "Chắc vậy."
Thương Vãn Thạc cảm thấy đầu óc hỗn loạn hết cả lên, hình ảnh bồ nông Ngư Ngư và Thời Du không ngừng lướt qua trước mắt.
Nhưng mà, làm sao con người có thể là bồ nông được chứ?!
Anh quy chụp lại tất cả là do mấy hôm nay mình mất ngủ, dẫn đến tụ huyết não, tế bào não chết cả nắm.
Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Ah, vậy cậu cũng biết Ngư Ngư rồi, tại sao lúc trước khi tôi kể với cậu tôi thấy cậu còn có vẻ hơi ngạc nhiên......"
Đầu óc Thời Du nhảy số cực nhanh: "Không có, lúc đó anh nói với tôi Ngư Ngư đã đẹp còn dễ thương, tôi đáp lại một câu cảm ơn...... cảm ơn anh đã khen Ngư Ngư."
Hình như mọi chuyện đúng là như vậy.
Thương Vãn Thạc vẫn còn thắc mắc: "Nhưng mà, cậu thích Ngư Ngư như vậy, tại sao không thấy cậu chụp ảnh Ngư Ngư?"
Giờ Thời Du đã hối hận vì đưa Thương Vãn Thạc về nhà rồi.
Trước khi đưa anh về, Thời Du thực sự chưa từng nghĩ rằng nhà mình lại có nhiều chỗ hớ hênh đến vậy.
Cậu chỉ có thể ậm ờ nói một câu: "Không có cơ hội."
Sợ Thương Vãn Thạc tiếp tục hỏi nữa, Thời Du ngáp một cái, cắt ngang đề tài: "Tôi buồn ngủ quá, chúng ta đi ngủ đi."
Nói xong lập tức chui tọt vào chăn, trùm đầu kín mít.
Thương Vãn Thạc vẫn hoang mang nằm xuống bên cạnh Thời Du, đầu óc rối bời.
Khi Thời Du ở Thế giới Thủy Cầm, Ngư Ngư cũng ở Thế giới Thủy Cầm.
Thời Du đi công tác ở thành phố X, Ngư Ngư cũng đi công tác ở thành phố X.
Và theo như anh được biết, bồ nông chắc không có khả năng dựa vào mùi hương tìm được con người, như vậy không phải là bồ nông nữa, mà là một giống chó mới - chó Bồ Nông!
Ngoài ra những điểm đáng ngờ ở Thời Du cũng có rất nhiều, ví dụ như có thể sai khiến được hoét đen.
Còn có một vấn đề quan trọng nhất.
Thời Du và Ngư Ngư, chưa bao giờ xuất hiện cùng một chỗ.
___
Lời tác giả: Cảm ơn dịch dinh dưỡng của mọi người, rất thích loại cảm giác được lấp đầy bởi chất lỏng màu trắng này...... (?)
Cát: Cho mọi người đen tối với tui (:з)∠)