Công việc tạm dừng, Thương Vãn Thạc thuận tiện dẫn Thời Du về nhà mình luôn.
Vừa quay lại biệt thự nhà mình, dì giúp việc đã dẫn theo mấy vị bác sĩ đến, khua chiêng gõ trống khám cho Thương Vãn Thạc thêm lần nữa.
Sau khi xác nhận không có vết thương nào ngoại trừ trên mu tay, dì giúp việc mới thấy yên tâm, vội vàng hỏi bác sĩ có cần phải ăn kiêng gì không, để dì lên kế hoạch chuẩn bị bữa ăn bồi dưỡng sau này.
Vừa lúc đo chị Từ cũng gọi điện đến, Thương Vãn Thạc nhìn Thời Du một cái, dặn dò nói: "Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, tôi nghe điện thoại đã."
Thời Du gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào vali hồi lâu. Sau đó cậu nhấc vali, loạng choạng xách lên lầu.
"Có chuyện gì vậy?" Thương Vãn Thạc đi sang một bên, trả lời điện thoại.
Chị Từ báo cáo tình hình hiện tại một phen: "Ban đầu tổ chương trình vốn định giả chết, nhưng sau đó Thẩm Tri cũng tham gia gây áp lực, Từ Uy và Diệp Kiểu Nguyệt cũng bày tỏ thái độ."
"Hiện tại sẽ thảo luận về việc bồi thường, nhưng anh nhớ chút nữa phải chuyển tiếp bài đăng trên weibo official của nhà đài đấy."
"Ừ, được."
Thương Vãn Thạc nhíu nhíu mày, nhớ đến kẻ hành hung kia: "Tình hình tên kia hiện giờ ra sao rồi, chắc cũng có thể bỏ tù hắn vài năm chứ, đừng có mà bịa lý do bệnh tâm thần ra qua loa với tôi."
Nói đến đây, chị Từ nghĩ lại vẫn thấy sợ. "Hắn ta chính là đồ biến thái! ***** mẹ, trước tôi còn nghĩ mấy vụ trên mạng chỉ nói quá lên thôi, nay coi như cuối cùng cũng được chứng kiến tận mắt."
"Hắn ta trước đây còn từng ngồi tù nữa, còn là tội dâm...... khụ, tập thể. Sau này anh đừng có cậy mạnh, may mà con dao không dính máu linh tinh gì đó, nếu không cả đời anh xong rồi biết không!
"Cái ngành này cũng rất loạn, anh đừng có dính dáng vào. Mấy tin nhắn hắn gửi cho Thời Du còn tởm hơn, may mà Thời Du không để ý đến Weibo lắm, bề ngoài nhìn cậu ấy tính tình trông có vẻ mềm yếu, càng dễ bị mấy kẻ như vậy nhắm đến, dù sao thì sau này hai người phải cẩn thận cho tôi."
Thương Vãn Thạc cười khẩy nói: "Cẩn thận cũng vô ích, không phòng được biến thái. Tên này, tôi muốn chị phải kiện cho hắn táng gia bại sản mới thôi."
"Được rồi, anh không cần nhắc tôi cũng biết."
Cuối cùng, chị Từ khô khan nhắc nhở: "Tự anh cũng phải chú ý một chút, trong khoảng thời gian này đừng vận động mạnh, coi chừng vết thương lại rách ra."
Thương Vãn Thạc sửng sốt một chút, cảm thấy lời nói của chị Từ có ẩn ý khác.
Mới cúp điện thoại, dì giúp việc vừa hay cũng nấu xong bữa cơm, Thời Du đã ngồi yên tại chỗ, rất nghiêm túc gắp thức ăn vào chén của Thương Vãn Thạc.
Thương Vãn Thạc vừa mới ngồi xuống, một đôi đũa gắp một miếng thịt dí sát miệng anh, anh quay đầu đối diện với ánh mắt long lanh của Thời Du, Thời Du còn rất mong mỏi dí sát đũa gần miệng anh hơn nữa, "Anh ăn đi."
Thương Vãn Thạc: "...... Không sao đâu, tôi chỉ bị thương một tay thôi."
Anh buộc Thời Du hạ đũa xuống, quyết tâm tự lực cánh sinh.
Cực kỳ không may ở chỗ, anh bị thương ở tay phải.
Ban đầu Thương Vãn Thạc còn vô cùng tự tin, kết quả là gắp miếng nào rớt miếng nấy, anh cố gắng dùng muỗng múc thức ăn, cuối cùng cái muỗng cứ đuổi theo đồ ăn, khiến cái chén cũng xê dịch theo.
Thời Du ngồi bên cạnh nhìn thật lâu, nhìn không nổi nữa ra tay giúp đỡ, dùng đũa gắp thức ăn cho vào muỗng của Thương Vãn Thạc.
Thương Vãn Thạc: ......
Cũng được, như vậy vẫn còn hơn là để Thời Du tự tay đút anh ăn.
Bữa cơm này trôi qua đặc biệt gian nan, Thời Du dường như bắt đầu nghiện việc chăm sóc Thương Vãn Thạc, còn thu dọn bát đũa bưng vào phòng bếp rửa sạch, thuận tiện lau luôn cả sàn nhà.
Thái dương Thương Vãn Thạc giật giật, vẻ mặt đau đầu gọi cậu lại: "Thời Du, tạm thời dì giúp việc vẫn chưa muốn thất nghiệp đâu."
Thời Du nhìn Thương Vãn Thạc, rồi lại nhìn dì giúp việc toàn thân toát lên vẻ bức rức khủng hoảng đang đứng bên cạnh, ngượng ngùng buông những việc đang làm xuống.
Cuối cùng cũng ngăn cậu lại được, Thương Vãn Thạc ngồi trên ghế sofa tiêu cơm, thuận tiện chuyển tiếp lại đăng Weibo theo lời nhắc nhở của chị Từ.
Weibo lúc này náo nhiệt cực kỳ, có thông báo từ cảnh sát, cũng có thông báo từ Thế giới Thủy Cầm, tổ chương trình thậm chí còn đưa ra một bản đính chính dài thòng, kêu gọi mọi người theo đuổi thần tượng một cách lý trí.
Lượng chuyển tiếp rất cao, Thương Vãn Thạc cũng tiện tay chuyển tiếp, sau đó bắt đầu chú ý dư luận trên Weibo.
Bởi vì lúc đó có khá nhiều người đến xin chữ ký của anh và Thẩm Tri, còn có người quay lại toàn bộ quá trình.
Video ngay từ đầu đã nhắm vào Thương Vãn Thạc, anh vừa ký tên cho fans xong, gã đàn ông đội mũ kia liền tiến lại gần.
Hình như Thương Vãn Thạc đã nói vài câu với hắn ta, gã đàn ông lại cúi thấp đầu hơn, đi về phía Thời Du.
Kết quả là, khi tất cả mọi người không một ai phòng bị, hắn móc dao ra từ trong tay áo......
Video chiếu đến cảnh gã đàn ông kia bị bồ nông cắn đến lần thứ hai mới kết thúc.
[Đệt, loại người này ghê tởm phát ớn, quả thực khó lòng phòng bị.]
Thương Vãn Thạc like một cái.
[Bồ nông trong Thế giới Thủy Cầm thành tinh hết rồi sao? Đúng là vũ khí lợi hại trấn áp thằng ngulon này á!]
Quả thực, lúc đó ai cũng không hiểu tại sao mấy con bồ nông này đột nhiên mất kiểm soát, không làm những người khác tổn thương, chỉ cắn mỗi gã đàn ông này.
Thương Vãn Thạc like một cái.
[Các cô gái nhỏ cũng rất dũng cảm, đỉnh quá trời!]
Thương Vãn Thạc like một cái.
[Hì hì, sao tự dưng lại vô thức xông ra chắn dao cho Thời Du thế, vậy mà còn nói không phải là tình yêu đích thực á, tôi éo tin.]
Thương Vãn Thạc trượt tay like một cái, nhanh chóng hủy bỏ.
Nhưng đã quá muộn, không lâu sau ảnh chụp màn hình khoảnh khắc này đã bay đầy trời.
Anh dứt khoát ném điện thoại sang một bên.
Thấy bao tử tiêu cơm cũng hòm hòm rồi, Thương Vãn Thạc đứng dậy đi lên lầu, Thời Du cũng đi theo ngay sau anh vào phòng.
Dì giúp việc đã gấp gọn quần áo ngủ đặt trên ghế sofa, Thương Vãn Thạc cầm quần áo đi về phía phòng tắm, Thời Du vẫn theo sát phía sau.
Thương Vãn Thạc đột nhiên dừng lại, Thời Du không chú ý đâm vào lưng anh, tay che chóp mũi mới bị đụng đau.
Người đàn ông quay người lại, nhìn cậu với vẻ rất bất đắc dĩ: "Cậu còn muốn giúp tôi tắm nữa à?"
Thời Du nghiêm túc trả lời: "Nhưng vết thương của anh không được chạm nước, có một tay thôi tắm sao được?"
"Tất nhiên vẫn tắm bằng một tay được chứ." Thương Vãn Thạc nói: "Thế này đi, cậu chờ ở ngoài, nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi cậu."
Thời Du do dự rồi cũng đồng ý.
Rất nhanh Thương Vãn Thạc liền phát hiện, khó khăn nhất không phải tắm rửa, mà là ***** áo.
Ngay lúc vừa kéo tay áo xuống đến cổ tay, một lực cản buộc Thương Vãn Thạc phải dừng lại. Một góc của miếng băng dán y tế bắt đầu bong ra, mắc vào quần áo của anh.
Thương Vãn Thạc thử dùng tay còn lại gỡ miếng băng dán ra, nhưng sau một hồi vật lộn vẫn không gỡ được.
Chưa gì đã bị vả mặt đau điếng, Thương Vãn Thạc đã quen với điều này, gọi to ra ngoài: "Thời Du, có lẽ cậu phải vào giúp tôi một chút."
Tình huống này ngượng muốn xỉu.
Thời Du đã chuẩn bị sẵn sàng giúp đỡ Thương Vãn Thạc hoàn thành mọi thứ, nhưng khi bước vào phòng tắm, ánh mắt cậu lướt qua ngực Thương Vãn Thạc, bên tai lập tức đỏ bừng.
Với tư cách là nam nghệ sĩ, chắc chắn phải quản lý vóc dáng của mình cho tốt. Thương Vãn Thạc dù lười biếng đến đâu thì vẫn đều đặn đến phòng tập gym tập thể hình.
Ánh mắt Thời Du không biết nên nhìn đi đâu, đành phải nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, nhanh chóng bước về phía Thương Vãn Thạc.
"Cậu nhìn giúp tôi xem, có phải miếng băng dán y tế dính vào quần áo rồi không."
Thời Du thấy bồn tắm còn chưa xả nước, tiện tay bật vòi nước nóng, hơi nước nhanh chóng bốc lên.
Sau khi nghe thấy lời Thương Vãn Thạc nói, Thời Du vén góc áo của anh lên nhìn thoáng qua.
"Không phải, do túi lưới mắc vào cúc áo rồi."
Các y tá khoa cấp cứu của bệnh viện này còn khá sáng tạo, để ngăn trẻ em nhúc nhích tay khi truyền dịch, họ cắt mũ lưới y tế thành một cái bao tay lưới, bọc tay mấy bạn nhỏ lại.
Thương Vãn Thạc thấy vậy, mặt dày hỏi xin y tá một cái túi lưới, thế là thứ này liền được bọc trên tay anh.
Vốn còn nghĩ bọc lại như vậy băng gạc băng bó vết thương sẽ không bị tuột, nhưng không ngờ nó lại biến thành một trở ngại.
Thương Vãn Thạc thở dài, "Cậu nhìn xem có thể gỡ ra giúp tôi được không?"
Anh ngồi xuống mép bồn tắm, đặt tay mình vào lòng bàn tay Thời Du.
Thời Du nghiêm túc nhìn kỹ, thấy túi lưới quấn chặt lấy cúc áo rối một cục, dù cố gắng hết sức cũng không gỡ ra được.
Thương Vãn Thạc rũ mắt nhìn cậu, chỉ thấy Thời Du xoắn xuýt răng khẽ day day môi dưới, gần như nửa khuôn mặt áp sát vào bàn tay anh, hơi thở nóng hổi phả lên mu bàn tay.
Anh thấy không được tự nhiên lắm rụt rụt đầu ngón tay.
Bồn tắm vẫn đang ch.ảy nước tí tách, hơi nước cuồn cuộn bay ra, khiến khuôn mặt trắng nõn của Thời Du nóng đến mức ửng đỏ.
Có cảm giác thật đúng là hương trời quyện với sắc hoa.
Càng như thế, anh càng sốt ruột hơn. Chỉ chốc lát sau, một giọt mồ hôi xuất hiện trên trán Thời Du, chảy dọc theo đường nét trên gương mặt, cuối cùng rơi xuống xương quai xanh được che phủ bởi cổ áo.
"Xong rồi."
Ngay khoảnh khắc tháo túi lưới thành công, Thời Du tung tăng xíu xiu, giúp Thương Vãn Thạc cởi nốt áo, rồi chạy ra ngoài.
Nhân tiện đóng cửa lại.
Cảnh tra tấn vừa rồi hành Thương Vãn Thạc đến mức sắp phát điên, anh thành thạo cởi nốt cái quần còn lại, ngâm mình trong nước để giữ bình tĩnh.
Đến khi nước nguội ngắt, anh mới khó khăn đứng dậy lau người, do động tác hơi lớn nên khá nhiều nước bị tràn xuống sàn, còn mang theo bọt trắng.
Mặc quần áo xong, Thương Vãn Thạc cảm thấy cái mạng mình bị giày vò sắp chết rồi.
Khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, bàn chân đột nhiên trượt một cái!
May mà anh trở tay kịp nắm lấy mép bồn rửa tay, nếu không chắc giờ đã bị ngã sấp mặt.
Sàn nhà có quá nhiều bọt xà phòng, trơn trượt bất thường.
Thời Du nghe thấy tiếng động, ở bên ngoài lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Giọng nói rầu rĩ từ cửa vọng ra, Thương Vãn Thạc vội trả lời: "Không sao đâu."
Sau vụ suýt trượt chân đó, Thương Vãn Thạc rút ra được kinh nghiệm, cẩn thận bám lấy tất cả mọi thứ có thể bám trong phòng tắm, từ từ đi ra ngoài.
"Cậu đừng dẫm vào vết ướt, sàn nhà hơi trơn, để lát nữa tôi sẽ bảo dì giúp việc lên lau sạch cho." Thương Vãn Thạc nhắc nhở.
Thời Du: "Vâng."
Thương Vãn Thạc lúc ra ngoài còn mang theo vệt nước từ phòng tắm, sàn nhà giờ cũng ướt nhẹp.
Tóc vẫn còn nhỏ nước, thấy hơi khó chịu.
"Cậu có thể lấy máy sấy giúp tôi không?"
Thời Du nhanh chóng tìm thấy máy sấy, thật cẩn thận tránh đi vết nước trên sàn, mang đến cho Thương Vãn Thạc.
Khi bước đến mép giường, Thời Du không nhận ra vẫn còn rất nhiều cá lọt lưới.
Toàn bộ cơ thể lập tức mất kiểm soát, lao thẳng về phía Thương Vãn Thạc!
Thương Vãn Thạc vừa ngước mắt lên đã thấy Thời Du đè mình xuống, một lực nặng đập mạnh vào anh, khiến anh ngã ra giường.
Anh vươn tay phải ra, may mà không để tay mình chịu tổn thương lần thứ hai.
Cả người Thời Du đè hết lên người Thương Vãn Thạc, mùi sữa tắm thơm dịu xộc vào xoang mũi, eo bụng mảnh mai mềm mại còn nằm giữa hai đùi người đàn ông.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi!"
Máu khắp người lập tức sôi sùng sục, cậu vừa xin lỗi vừa giãy giụa muốn đứng dậy.
Cậu không nhúc nhích thì còn ổn, một khi động đậy lại chạm vào chỗ không nên chạm. Một luồng điện xộc thẳng lên não, Thương Vãn Thạc lập tức duỗi tay đè Thời Du xuống, cơ bắp trên cánh tay nổi gân xanh, dường như đang kiềm chế điều gì đó.
Bầu không khí khó nói âm thầm lặng lẽ lan tỏa khắp phòng.
Thương Vãn Thạc thấp giọng quát: "Tạm thời cậu đừng cử động."
Nghe thấy giọng nói có phần bực bội của người đàn ông, Thời Vũ bỗng nhiên khựng người một chút, cậu theo bản năng lại cử động cơ thể lần nữa, ý muốn dịch chuyển ra xa.
"Cậu đừng cử động."
Thương Vãn Thạc lặp lại lần nữa, nhưng âm điệu không hiểu sao lại mang ý vị khác, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.