Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Chương 50: Ngư Ngư ở đây này



Tại vì Thương Vãn Thạc càng hôn càng nghiện, ngày hôm sau môi của Thời Du sưng lên.

Dì giúp việc tìm bác sĩ lấy thuốc mỡ, miệng lải nhải: "Sao lại sưng thành thế này, có phải bị côn trùng cắn không, trong nhà có cần diệt côn trùng không?"

Thời Du bôi chút thuốc mỡ lên môi, trông đúng là có hơi đáng thương, cậu liếc mắt nhìn Thương Vãn Thạc một cái: "Tại anh hết."

Bây giờ vẫn còn thấy đau.

Thương Vãn Thạc vội vàng ôm hết mọi tội lỗi về mình.

Hiện nay những cuộc thảo luận trên mạng về hai người đã dần giảm bớt, nhưng đúng lúc này tổ chương trình <Cùng đến đây Ngắm chim nào> lại tuyên bố đã chỉnh đốn cải cách xong, tiếp tục ghi hình, một lần nữa đẩy độ hot đã giảm xuống lại bùng lên cao.

Sau khi trải qua mấy sự cố như người có ô dù nhảy vào, nghệ sĩ bị fan cuồng tấn công trong quá trình ghi hình, bùng nổ một vụ bê bối lớn, hai khách mời tuyên bố rút khỏi chương trình, show tạp kỹ này thế mà vẫn có thể trụ vững không ngã.

Vì thế, chị Từ gọi điện đến hỏi: "Hay là chúng ta cũng rút lui khỏi chương trình đi? Tôi cảm thấy từ khi anh nhận công việc này, chẳng có ngày nào được bình yên cả."

Thương Vãn Thạc nói: "Không cần rút lui đâu, tôi có gì mà không bình yên chứ, hiện tại mỗi ngày đều rất vui vẻ mà."

Quay một chương trình mà còn được phân phối người yêu, tốt quá trời.

Nhưng quay lại vấn đề chính mà nói, Thương Vãn Thạc hiếm khi nghiêm túc: "Chương trình này vốn hợp tác với Hiệp hội Bảo vệ chim hoang dã, mục đích ban đầu rất tốt, dù nhàm chán hay xuất hiện vấn đề gì cũng phải quay, không thể vì lý do từ cá nhân nào đó mà phá hỏng tâm huyết của mọi người được."

Nguyên nhân chính là vì như thế, nên không thể để một con sâu làm rầu nồi canh.

Sau khi cúp máy, Thương Vãn Thạc liền kể lại chuyện này cho Thời Du nghe, rồi cùng Thời Du về phòng thu dọn hành lý.

Dì giúp việc cũng theo vào phòng giúp đỡ, tiện thể dọn dẹp ban công một chút.

"Ây ui." Dì đột nhiên kêu lên, nhặt một vật gì đó từ dưới đất lên, "Đây là lông vũ à? Có phải có chim nhỏ đáng yêu nào đó chạy vào đây không?"

Thời Du nghe thấy tiếng kêu quay đầu lại, tập trung nhìn kỹ, phát hiện đó là lông vũ của mình.

Thương Vãn Thạc đã nhận lấy chiếc lông vũ từ tay dì giúp việc, nghiêm túc xác định xem đây là lông của loài chim nào rơi xuống.

Cảnh tượng thật quen thuộc...... hình như lần trước anh cũng từng nhặt được loại lông vũ này trên xe nhà di động.

Thời Du vừa đi tới vừa nói: "Đây là lông vũ của em."

Có lẽ do hôm qua lúc hôn môi tâm tình có hơi kích động, không cẩn thận làm rơi xuống.

Nguyên nhân rụng lông vũ rất có thể là do đang đến kỳ sinh sản.

Nhưng bây giờ cậu đã tìm được bạn trai rồi, có người đồng hành vượt qua kỳ sinh sản rồi, tại sao cậu vẫn bị rụng lông?

Thương Vãn Thạc không chút nghi ngờ, đưa lông vũ cho Thời Du.

Cứ đưa cho cậu thế này thôi sao?

Không hỏi thêm gì nữa sao?

Thời Du cho rằng anh không nghe rõ, hoang mang nhìn anh, lặp lại một lần nữa: "Thương Vãn Thạc, đây là lông vũ rớt từ trên người em xuống."

Thương Vãn Thạc: "Ừm ừm, anh biết đó là lông vũ của em mà."

Không ngờ Thời Du vẫn thích sưu tầm lông vũ như vậy, còn thường xuyên mang theo bên mình.

Dì giúp việc bên cạnh cũng cười híp mắt: "Du Du thích sưu tầm lông vũ à? Quê dì có nhiều lông vũ lắm, gà vịt ngỗng cũng có, lần sau dì mang đến tặng cháu nhé."

Bồ nông nhỏ: ?

Loài người...... không nghe hiểu tiếng chim nhỏ nói chuyện sao?

......

Thời Du mang theo nỗi khó hiểu trở về Thế giới Thủy Cầm, chuẩn bị cho kỳ ghi hình tiếp theo.

Khi đang sắp xếp đồ đạc trong khách sạn, Thương Vãn Thạc đột nhiên thần thần bí bí nhét một hộp quà vào lòng Thời Du.

Trọng lượng hộp quà không nhẹ, Thời Du ước lượng cân nặng rồi hỏi: "Anh lại tặng em vàng thỏi à?"

Thương Vãn Thạc vô cùng thần bí nói: "Em mở ra xem thử đi."

Thời Du mở ra xem, phát hiện trong đó là chiếc máy ảnh mà mình muốn có từ lâu.

Cậu nghịch máy một lúc, đột nhiên tiến đến gần hôn Thương Vãn Thạc một cái.

Tiếng màn trập máy ảnh vang lên, khoảnh khắc hai người hôn nhau đã được lưu giữ lại.

Vừa chạm vào liền tách ra.

Thương Vãn Thạc vô thức chạm vào môi mình, chớp mắt đã thấy Thời Du vô cùng vui vẻ nói: "Đây là bức ảnh *****ên của cái máy ảnh này."

Thương Vãn Thạc nhìn bức ảnh một cái.

Cũng không tệ lắm, sau này có thể dùng làm ảnh thông báo công khai mối quan hệ.

"Chụp thêm vài tấm nữa đi." Anh nghĩ nghĩ, "Biết đâu sau này có thể dùng trong đám cưới nữa."

Đợi đến khi Thời Du chụp đủ rồi, cậu mới cất máy ảnh đi.

Nhưng đột nhiên cậu nhận ra mình vẫn chưa tặng quà cho Thương Vãn Thạc.

Tuy nhiên món quà cậu muốn tặng cho Thương Vãn Thạc mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị, không thể lấy ra ngay được.

Thời Du mím môi, hỏi Thương Vãn Thạc: "Hình như ngày ra mắt của anh sắp đến phải không?"

Đúng là vậy thật, ngay sau khi kỳ ghi hình lần này kết thúc.

Năm nay là kỷ niệm 5 năm, đối với Thương Vãn Thạc đây là một sự kiện khá quan trọng.

Thời Du đột nhiên tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: "Ngày đó em sẽ tặng quà cho anh, bù lại cả hai món quà cùng một lúc."

Thương Vãn Thạc khẽ cong môi cười: "Được, anh sẽ đợi."

Sau khi thu xếp đồ đạc xong xuôi, hai người cùng đến địa điểm ghi hình.

Lâu lắm rồi mới được gặp lại Từ Uy và Diệp Kiểu Nguyệt, Thương Vãn Thạc bỗng cảm thấy tâm trạng có hơi phức tạp.

Phiền ghê, lại phải gặp đồng nghiệp nữa.

Lại phải đi làm nữa.

Người thay thế Thẩm Tri là một nghệ sĩ nhỏ, an phận không thích gây chuyện, gặp người nào cũng chào hỏi một tiếng.

Ngay cả nhiếp ảnh gia cộng sự cũng được thay thành người chuyên nghiệp hơn.

"Tôi còn tưởng cái chương trình này không quay tiếp được nữa." Từ Uy nói, "Ở nhà ngồi mốc meo lâu như vậy, còn chuẩn bị bảo người đại diện chấm dứt hợp đồng rồi."

Thương Vãn Thạc ngạc nhiên: "Anh mà cũng ở nhà rảnh mốc meo luôn hả?"

Từ Uy bày ra vẻ mặt "Anh chẳng hiểu tôi chút nào".

Bởi vì hắn đã để trống lịch trình, chỉ để dành cho việc ghi hình chương trình này.

Hắn đột nhiên nhìn kỹ Thương Vãn Thạc, rồi lại nhìn Thời Du.

Hôm nay hai người mặc trang phục cùng hệ màu, công khai cực kỳ lộ liễu, hoàn toàn không có ý định che giấu gì hết.

Ngay cả trai thẳng như hắn cũng có thể nhận ra điều bất thường.

Vì vậy Từ Uy tốt bụng nhắc nhở một câu: "Đang quay chương trình, anh tém tém một chút."

Thương Vãn Thạc: ......

Không phải chứ, ngay cả cái này cũng phát hiện ra?

"Gần đây anh vẫn nên cẩn thận một chút đi." Từ Uy cười như không cười nói: "Tôi nghe nói ông chủ của Thẩm Tri đã ký hiệp ước đặt cược với người ta, phải đẩy Thẩm Tri nổi tiếng trong vòng 5 năm, giá trị thương mại phải vượt qua anh."

"Ban đầu họ sắp hoàn thành hiệp ước đặt cược rồi, nhưng không ngờ......"

Thương Vãn Thạc phản kích thành công rực rỡ.

Thương Vãn Thạc hơi há hốc mồm: "......Hiệp ước này của anh ta ký có ý nghĩa gì chứ, mấy năm nay tôi chuẩn bị thu xếp nghỉ hưu rồi."

Từ Uy ngạc nhiên: "Anh còn trẻ như vậy mà đã chuẩn bị nghỉ hưu?"

"Ừm hứm." Thấy Từ Uy đã nhận ra mối quan hệ giữa anh và Thời Du, Thương Vãn Thạc cũng không giấu giếm nữa, "Bây giờ tôi chuẩn bị dần dần rút lui về hậu trường, kiếm tiền nuôi bạn trai. Làm ông chủ vẫn hơn đi làm thuê nhiều."

Anh cũng chẳng có hoài bão lớn lao gì, cũng không quá ha.m mu.ốn danh hiệu Ảnh đế hay Thị đế, vào giới giải trí thuần túy chỉ để trải nghiệm cuộc sống, trải nghiệm đủ rồi thì về nhà thôi.

Thương Vãn Thạc vẫn nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận hơn."

Gắn micro xong, hai người không nói chuyện nữa.

Anh và Thời Du cùng ngồi lên xe tham quan chạy về phía Công viên Bồ Nông.

Giờ đây tâm tình khác xưa rất nhiều, Thương Vãn Thạc thong thả ngắm cảnh hai bên đường, ở nơi camera không thấy được, anh lặng lẽ nắm tay Thời Du.

Thời Du hỏi: "Kế hoạch tuần này là gì vậy?"

Chủ đề không thay đổi, vẫn là trưởng thành.

Thương Vãn Thạc nói: "Làm gì cũng được."

Chủ đề này làm anh nhớ đến một số chuyện dở khóc dở cười, không nhịn được cười thành tiếng.

Anh tắt micro của hai người đi, "Nhắc đến chuyện này, khi đó còn có một chuyện rất buồn cười, lúc đó anh còn tưởng em là bồ nông Ngư Ngư biến thành người nữa cơ đấy."

Thời Du: ......

Thời Du: "Thực ra đúng là em."

"Hay quá nha, Thời Du." Thương Vãn Thạc cười nhéo nhéo má cậu, "Bây giờ em còn biết nói giỡn với anh nữa."

Sau khi nghe Lão Thạch phân tích một hồi, có lẽ khi đó Thương Vãn Thạc đã bắt đầu thích Thời Du rồi, chắc vì lý do công việc căng thẳng cộng với việc lần *****ên yêu đương không có kinh nghiệm, mới khiến Thương Vãn Thạc có suy nghĩ hoang đường đấy.

Suy cho cùng, làm gì có chuyện động vật thành tinh chứ.

Thời Du im lặng rất lâu, bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ không biết đầu óc của bạn trai mình có phải có chút vấn đề gì không.

Trên lý thuyết, giữa những người yêu nhau không nên có lời dối trá, vì vậy ngay từ đầu cậu đã chấp nhận rủi ro chia tay, để thẳng thắn nói thật với Thương Vãn Thạc.

Nhưng cậu nói rõ ràng như vậy rồi, tại sao Thương Vãn Thạc vẫn không tin.

Bồ nông cố gắng thấu hiểu mạch não loài người.

Thấu hiểu thất bại ×

Xe tham quan dừng lại ổn định, Thương Vãn Thạc và Thời Du thay quần áo xong, vừa vào công viên đã thấy Tiểu Lý đang giải thích gì đó với mấy chàng trai cô gái.

"Ngư Ngư đi công tác về lâu rồi, sao vẫn chưa cách ly xong." Chàng trai đứng đầu có vẻ hơi hùng hổ doạ người, "Biến mất lâu như vậy rồi, sao không thể lắp đặt một camera phát trực tiếp trong phòng kính cách ly, để mọi người có thể theo dõi rõ ràng tình hình gần đây của Ngư Ngư?"

Tiểu Lý dường như đã quen với điều này, ngay cả cách nói chuyện cũng trở nên cứng nhắc: "Chúng tôi sẽ bàn bạc lại với Thế giới Thủy Cầm, nhưng có thể đảm bảo rằng, Ngư Ngư tuyệt đối không có vấn đề gì cả, hơn nữa gần đây tâm trạng rất tốt!"

Cô gái dịu dàng nói: "Chúng tôi cũng không có ý yêu cầu công viên giải thích, nhưng dù sao Ngư Ngư cũng có nhiều fans trên mạng như vậy, nó lại không có tin tức gì trong thời gian dài, chúng tôi đều rất lo lắng, ít nhất cũng muốn hiểu biết tình hình một chút."

Tiểu Lý nói: "Không có việc gì, thật sự không có việc gì, chỉ là Ngư Ngư đang đến kỳ sinh sản, gần đây đang yêu đương thôi."

"Yêu đương sao?" Cô gái nhíu mày, "Hồng hạc cách vách vào kỳ sinh sản đều được phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình lên mạng, các anh thực sự không thể lắp một camera phát trực tiếp, ghi lại khoảnh khắc Ngư Ngư xây tổ, giao phối, ấp trứng sao?"

Tiểu Lý: "...... Chắc lúc đó phòng phát trực tiếp sẽ bị cấm sóng mất."

Thời Du lặng lẽ lùi lùi ra sau lưng Thương Vãn Thạc.

Tiểu Lý khuyên can mãi mới thuyết phục mấy người kia rời đi, không nhịn được lau mồ hôi một phen.

Công việc này khó làm quá trời.

Thấy Thương Vãn Thạc và Thời Du đi tới, anh ta nhìn Thương Vãn Thạc một cái, sau đó thở dài.

Lại nhìn Thời Du một cái, thở dài càng nặng nề hơn.

Thương Vãn Thạc chào hỏi Tiểu Lý, nhớ đến cuộc đối thoại vừa rồi của mấy người họ, hỏi thẳng: "Ngư Ngư vẫn chưa ra ngoài sao?"

Tiểu Lý nhìn về phía Thời Du, ánh mắt ý bảo cậu.

Con vẫn chưa thú nhận hả?

Thời Du rất bất lực.

"Cũng đúng, lâu như thế rồi, cũng không trách bọn họ sốt ruột." Thương Vãn Thạc thấy Tiểu Lý không trả lời mình, lẩm bẩm tự nói: "Ban đầu tôi còn muốn gặp Ngư Ngư, chụp mấy tấm hình cho nó."

Thời Du không dám bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để vạch trần vỏ bọc của mình, chỉ chỉ chính mình: "Ngư Ngư ở đây này."

Tiểu Lý thấy thế, dùng sức vỗ trán cái bép, che kín mặt lại.

Không nỡ nhìn thẳng.

Thương Vãn Thạc ngẩn ra một chút, sờ sờ đầu cậu: "Được rồi, đừng làm nũng, anh biết Du Du của anh ở đây mà."

Tiểu Lý nghe xong ê hết cả răng.

Thời Du thấy vẫn không hiệu quả, có hơi sốt ruột: "Không phải anh muốn chụp ảnh cho Ngư Ngư sao......"

Vậy thì bây giờ cậu sẽ tìm một nơi nào đó biến thành bồ nông đến gặp Thương Vãn Thạc.

Kết quả là Thương Vãn Thạc ngắt lời cậu.

"Trước đây thì muốn lắm, nhưng bây giờ không muốn nữa." Thương Vãn Thạc nói: "Chẳng phải Ngư Ngư cứ gặp em là cắn sao, các em cũng không thể xuất hiện cùng một chỗ được...... Nếu đã vậy thì thôi bỏ đi."

Nếu chỉ vì muốn gặp Ngư Ngư mà phải để Thời Du trốn đi, thì thực sự thấy không hay lắm.

Thời Du: ......

Cậu đang phải trả giá cho mỗi lời nói dối trước kia của mình sao?