Năm tôi mười chín tuổi,
tôi đã lén nếm trải tình yêu với Mục Tang Sinh, đồng đội cũ của bố tôi.
Sau năm năm yêu đương trong bí mật, tôi lần thứ mười muốn cầu hôn anh ấy.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi lại nghe được anh cười nói với đồng đội trong doanh trại:
“Giúp nhà họ Ôn chăm sóc cô nhóc bao nhiêu năm như thế, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện cưới cô ta à?”
Mục Tang Sinh lạnh nhạt trả lời:
“Một đứa nhỏ hơn tôi tám tuổi, tôi chưa đến mức điên đến vậy.”
Ngay sau đó, anh quay đầu chấp nhận vị hôn thê bằng tuổi mình.
Lần này, tôi không khóc, cũng không làm ầm lên.
Tôi rút thăm trong ba người bố sắp xếp để liên hôn, trúng tên lính quậy phá trong doanh trại – Chu Dã, và lặng lẽ ấn định lễ đính hôn sớm nhất có thể.
Vào ngày tôi đính hôn,
Mục Tang Sinh – người xưa nay luôn trầm ổn vững vàng,
lần đầu tiên mất kiểm soát, chạy đến tiệc cưới,
ngã nhào giữa ánh mắt của bao người.
—-
Vào ngày đầu đông ở Bắc Thị,
bố tôi bị trúng đạn vào dạ dày trong lúc chiến đấu tại biên giới Vân Thành.
Sau khi cấp cứu kịp thời, ông được hộ tống về nhà.
Người đưa ông về — chính là Mục Tang Sinh,
người đàn ông tôi đã yêu lén suốt năm năm,
cũng là đồng đội thân thiết của bố tôi.
Tôi ở bên giường bệnh trong bệnh viện quân khu, không rời nửa bước suốt ba ngày.
Đến chiều ngày thứ ba,
bố tôi lại nôn ra máu,
lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.
Lúc tôi đẩy cáng đưa ông vào phòng mổ,
đôi môi ông tím tái,
tay run rẩy siết c.h.ặ.t t.a.y tôi:
“Bố… bố không sợ chết.
Chỉ thấy tiếc…
chưa được thấy con gái ổn định mà thôi.”
Tôi ngồi bệt ngoài phòng cấp cứu,
tay run đến mức không thể dừng lại.
Mục Tang Sinh đứng trước mặt tôi, nhẹ giọng trấn an:
“Ở đây có điều kiện y tế tốt nhất trong nước.
Em yên tâm, ông ấy sẽ không sao.”
Hành lang bệnh viện ồn ào, nhưng lại lạnh lẽo và im ắng đến đáng sợ.
Tôi chợt nhớ lại — ba năm trước, anh trai tôi cũng được đưa về thế này.
Lúc đó, anh bị trúng đạn vào ngực, may mắn lệch đi hai milimet.
Nhưng sau một đêm cấp cứu, anh vẫn không qua khỏi.
Thứ được đưa về,
chỉ là một hũ tro cốt nhỏ xíu,
và lời trăn trối do đồng đội anh mang về:
“Ai rồi cũng phải chết.
Chỉ tiếc…
chưa được tham dự đám cưới của em gái.”
Đó là nuối tiếc cả đời của anh —
cũng là nỗi đau mãi mãi trong lòng tôi.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Rốt cuộc vẫn không kìm được, lần thứ mười tôi hỏi anh:
“Mục Tang Sinh, chúng ta có thể...
công khai mối quan hệ và kết hôn không?”
Cơ thể cao lớn của anh khẽ khựng lại.
Người luôn trầm ổn như anh, lúc này cũng để lộ một chút bối rối.
Một lúc sau, anh mới trả lời:
“Tiểu Ninh, anh biết em đang lo lắng điều gì.
Bệnh tình của bố em thật sự không đến mức...”
Tôi ngẩng đầu, ngắt lời anh:
“Nếu…
em nhất định phải kết hôn thì sao?”
Anh im lặng.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Thật sự, rất đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực ra, làm sao tôi không biết?
Năm năm yêu trong bóng tối,
tôi đã nhắc đến chuyện công khai, nhắc đến chuyện kết hôn không dưới mười lần.
Nếu anh muốn đồng ý,
thì đã đồng ý từ lâu rồi.
Tôi nhìn anh, mỉm cười chua chát:
“Dù sao đi nữa, em nhất định sẽ kết hôn.”
Mục Tang Sinh không đáp lại nữa.
Chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.
Anh tưởng tôi lại đang giận dỗi.
Giống như vô số lần trước kia.
Anh sẽ không kết hôn với tôi.
Hôm qua, có một cựu binh đến thăm bố tôi.
Họ đứng ngoài phòng bệnh, trò chuyện với Mục Tang Sinh.
Người đó hỏi:
“Cậu giúp nhà họ Ôn chăm sóc con gái họ bao nhiêu năm như vậy, chưa từng nghĩ đến chuyện cưới cô ấy sao?”
Tôi tình cờ nghe được câu trả lời của anh:
“Một đứa nhỏ hơn tôi tám tuổi, tôi chưa điên đến mức đó.”
Đó chính là câu trả lời.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau ngoài phòng cấp cứu rất lâu, chẳng ai nói gì thêm.
Đến rạng sáng hôm sau, bố tôi mới được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.
Bác sĩ nói tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần theo dõi sát sao.
Tôi thuê người chăm sóc ông, sau đó rời bệnh viện, định đi chùa cầu phúc.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện,
tôi bất ngờ chạm mặt một người quen:
Diệp Uyển Tâm — thanh mai trúc mã của Mục Tang Sinh,
cũng là cô giáo nổi tiếng xinh đẹp ở trường đại học.
Tôi không muốn để ý đến cô ta.
Nhưng từ xa, cô ta đã gọi tôi:
“Tiểu Ninh, trùng hợp thật!”
Cô ta đi tới, khoác tay tôi, để lộ chiếc vòng ngọc trên cổ tay.
Nhìn rất quen — hình như là chiếc bà nội của Mục Tang Sinh từng đeo.
Diệp Uyển Tâm mỉm cười, dịu dàng nói:
“Dạo này em lại gầy rồi.
À đúng rồi, cuối tháng này chị với Tang Sinh đính hôn, em nhất định phải đến nhé.”
Tôi sững sờ:
“Cái gì cơ?”
Cô ta ngạc nhiên:
“Tang Sinh chưa nói với em sao?
Lần này anh ấy về từ biên giới, một là đưa bố em về, hai là chuẩn bị chuyện đính hôn.”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Một lúc lâu không thể cử động, cũng không nói được lời nào.
Tôi chợt nhớ lại — chiếc vòng ngọc kia là vật bà cụ nhà họ Mục rất trân trọng, muốn dành cho cháu dâu tương lai.
Mục Tang Sinh đi biên giới Vân Thành mấy tháng, lần này về còn xin nghỉ dài.
Tôi tưởng… là vì bố tôi, là vì tôi.
Diệp Uyển Tâm cười nói:
“Tang Sinh với bố em thân thiết như vậy, luôn xem em như nửa cô con gái.
Chắc là bận quá nên quên mất không nói thôi.”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Bố tôi còn sống, không đến lượt người khác xem tôi là con gái.”
Tôi rời khỏi bệnh viện.
Ra tới cổng, mới phát hiện lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh, lưng áo cũng dính ướt.
Tôi đã từng muốn chạy đến chất vấn Mục Tang Sinh.
Dù là khóc lóc, làm loạn, cũng phải đòi một lời giải thích.
Nhưng gió mùa đông thổi qua, đầu óc tôi dần tỉnh táo.