Bóc Tôm Cho Bạch Nguyệt Quang

Chương 4



Trên đường đến bệnh viện, tôi đau đến mơ hồ, chỉ mơ màng cảm nhận được cậu ấy đang siết chặt tay tôi, thì thầm:

“Tại sao lúc nào cũng không biết tự chăm sóc bản thân?”

“Trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy.”

Cũng từ lúc đó, Giang Khoáng ngày nào cũng dầm mưa dãi nắng mang bữa sáng đến cho tôi, bắt tôi ăn hết mới chịu rời đi.

Các bạn cùng phòng trêu tôi sau này sẽ bị quản nghiêm lắm cho xem.

Điều đó khiến tôi không khỏi nhớ lại bản thân mình trước kia.

Ngày nào tôi cũng nhắn tin cho Kỷ Tống rất nhiều.

Nhưng anh ta luôn chỉ trả lời đúng một chữ “Ừ.”

 

 

 

Nhớ có lần tôi sốt cao không chịu nổi, gọi điện cho Kỷ Tống.

Anh ta đã nói gì nhỉ?

“Thẩm Ân Thanh, bây giờ anh rất bận, đừng làm phiền nữa.”

Nói xong liền lạnh lùng cúp máy.

Sau đó tôi mới biết, cái gọi là “rất bận” của ngày hôm đó, chính là việc anh ta đi đón Lâm Nhất Đường vừa từ sân bay trở về.

Tôi chợt nhận ra, điều khiến tôi hoàn toàn nguội lạnh từ lâu, vốn không phải là chuyện hôm đó anh ta bóc tôm cho Lâm Nhất Đường ngay trước mặt tôi.

Đó chẳng qua chỉ là sợi cỏ cuối cùng đè gãy lưng lạc đà mà thôi.

Nghĩ lại cũng thấy nực cười.

Tôi theo đuổi Kỷ Tống tròn ba năm, cuối cùng mới quen nhau được nửa năm đã chia tay.

 

 

 

Hôm đó anh ta say rượu, đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay tôi kéo vào lòng.

Hơi thở mang mùi rượu phả vào hõm cổ khiến tôi nhột nhạt.

Anh ta thì thào, như mộng như mê, giọng rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe rõ:

“Y Đường… Y Đường…”

Tôi cố nén nỗi chua xót trong lòng, nhẹ giọng nhắc anh ta:

“Tôi là Thẩm Ân Thanh, không phải Lâm Nhất Đường.”

Anh ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt tôi rất lâu, rồi chỉ nói một câu:

“Chúng ta quay lại đi.”

Anh ta chưa từng nói thích tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cũng không hề đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn nào.

Không giống một lời tỏ tình, mà giống như một mệnh lệnh.

 

Khi đó, dù trong lòng tôi có chút nghi hoặc, nhưng đã sớm bị niềm vui làm cho mê muội.

Chẳng màng nghĩ ngợi điều gì nữa.

Giờ nghĩ lại, dường như mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.

Điện thoại tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.

“Thẩm Ân Thanh, anh không đồng ý chia tay. Đây không phải chuyện em có thể tự quyết định.”

“Đừng làm loạn nữa. Nhất Đường vừa về nước, lại là trẻ mồ côi. Cô ấy cần anh.”

“Em hiểu chuyện một chút được không?”

Tôi đọc xong liền cảm thấy buồn nôn.

Không thể tin nổi, mình từng yêu một người như vậy.

Bấy nhiêu năm qua, quả nhiên yêu vào là mất lý trí.

Không thì cuối cùng cũng chỉ là tự mình đào hố mà chôn thôi.

Trong lòng có cả ngàn lời muốn nói, gom lại cũng chỉ thành hai chữ: ngu ngốc.

Tôi nhắn lại hai chữ ấy rồi gửi đi.

 

 

 

Phía bên kia im lặng vài giây, sau đó nhắn: “Trước đây em không như vậy.”

Tôi trợn trắng mắt, dứt khoát chặn luôn số này.

Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn thấy Giang Khoáng tay xách bữa sáng, đứng yên như khúc gỗ dưới ký túc xá.

Không nói gì, chỉ im lặng đứng đó.

Trông như đã đợi khá lâu rồi.

Tôi vội vàng chạy xuống.

Giang Khoáng nhìn thấy tôi liền nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt lập tức bừng sáng.

Tôi nhận lấy bữa sáng, hỏi cậu ấy: “Sao không gọi điện bảo tớ xuống?”

Cậu ấy gãi đầu, hơi ngại ngùng đáp: “Tớ sợ cậu chưa tỉnh. Gọi điện lỡ đ.á.n.h thức cậu thì sao?”

 

 

 

Tôi dở khóc dở cười.