Màu nâu sậm của nước tương, tỏa ra hương thơm nức mũi.
Thịt đã được ướp sẵn, không cần phải thêm muối.
Tôi cầm dao, cẩn thận cắt một miếng nhỏ, đưa cho em gái.
Em gái vui vẻ cầm một viên đá sạch, chuẩn bị đập.
“Em làm gì thế?” Tôi hỏi.
Em gái cười hì hì:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Em đập cho nó sưng lên, sưng lên thì thịt sẽ to hơn!”
Nó nhớ lần trước vô tình đập tay vào vật cứng, chỗ sưng phồng lên cao, lớn hơn hẳn bình thường.
Tôi bật cười, bỏ nốt mấy củ khoai tây vào nồi rồi nhóm lửa.
Em gái cẩn thận thả miếng thịt vào.
Ục ục ục…
Nồi đất bắt đầu sôi, mùi thịt thơm phức tỏa ra.
Chúng tôi không ngừng nuốt nước bọt, vừa thèm thuồng vừa nhìn nhau cười.
Nhưng còn chưa kịp ăn, dượng bất ngờ xuất hiện.
Hình như ông ta vừa cãi nhau, lại uống rượu, giận dữ đạp tung cánh cửa.
“Một lũ ăn bám! Nhà đã nghèo rớt mùng tơi còn rước vợ về làm gì! Cô mày lấy tao còn đòi bao nhiêu sính lễ để giúp ba mày, giờ một đồng cũng không trả lại, còn đòi ăn! Ăn cái con mẹ nó!”
Dượng vừa chửi vừa đá tung nồi cháo.
Nước sôi văng tung tóe.
Những miếng thịt rơi xuống đất, bị dượng giẫm nát dưới chân.
Ông ta nheo mắt nhìn đống lửa đã tắt, sau đó ánh mắt sáng quắc như sói, nhìn chằm chằm vào bao gạo bên cạnh.
Tôi lập tức lao đến ôm chặt lấy bao gạo.
Một loạt cái tát giáng xuống mặt tôi, tai ù đi, nhưng tôi vẫn siết chặt không buông.
“Dượng… dượng ơi! Đây là gạo cô út cho bọn con mượn!”
Máu mũi tràn qua khóe môi.
Dượng thô bạo túm lấy cả tôi lẫn bao gạo, nhấc bổng lên, rồi vung tay ném mạnh.
Rầm!
Lưng tôi đập thẳng vào cánh cửa, cả người đau nhói, tầm nhìn mờ đi.
Em gái khóc thét, nhào đến ôm c.h.ặ.t c.h.â.n dượng.
“Dượng ơi, dượng tốt bụng ơi, tha cho chị con! Tha cho chị con đi!”
Tôi không còn cảm giác gì nữa, tay vẫn nắm chặt bao gạo.
Em gái càng khóc dữ:
“Chị ơi, em không đói nữa! Chị bỏ ra đi, em không đói nữa mà, không đói nữa đâu!”
Ngoài trời, đột nhiên rầm lên một tiếng sấm vang rền, cuộn qua bầu trời đêm.
Dượng chợt khựng lại.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, ông ta nhìn rõ khuôn mặt bê bết m.á.u của tôi, bỗng dưng thả tay.
Tôi và bao gạo cùng rơi xuống đất.
Tê cứng hết chân tay, đầu môi cũng tê dại.
Cả bộ quần áo ướt đẫm m.á.u mũi.
Dượng nuốt khan, lùi một bước, lầm bầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đồ con hoang… giỏi giữ đồ thật đấy.”
Em gái vừa khóc vừa lao tới, túm lấy tay tôi:
“Chị ơi! Chị!”
Tôi không thấy đau.
So với cơn đói cồn cào, vết thương này có là gì đâu.
Tối hôm đó, hai chị em lại nhóm lửa, nấu một nồi cháo với thịt và gạo.
Chúng tôi ăn sạch sành sanh.
Sau này, tôi chưa bao giờ được ăn bát cháo nào ngon đến thế.
Nhưng thật không may, sáng hôm sau, tôi đổ bệnh.
Cả người nóng rực, sốt cao không hạ.
Ngay cả nước em gái đưa tôi uống cũng bị tôi nôn ra hết.
Ở vùng nông thôn những năm 90, thường chỉ có một bác sĩ đi chân đất phụ trách vài ngôi làng, nhưng muốn khám thì phải có tiền.
Em gái chạy đi tìm cô út, nhưng cô và dượng vừa cãi nhau tối qua, sáng sớm đã lên trạm y tế trên thị trấn.
Nó lại chạy đến nhà bác sĩ chân đất, nhưng ông ta cũng không có ở nhà.
Em gái quay về nhìn tôi một cái, rồi lại vội vàng chạy đi.
Mãi đến chiều nó mới trở lại.
Nó lết về nhà, chân tập tễnh, một tay siết chặt một chiếc bánh quy vị lưỡi bò cứng ngắc đã quá hạn từ lâu.
Bàn tay còn lại run rẩy đưa cho tôi một viên thuốc màu đen.
“Chị ơi, em lấy được thuốc rồi, uống cái này là khỏi ngay.”
Viên thuốc đen có vị ngọt lẫn với vị đắng.
Tôi uống xong, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.
Tôi ngủ rất lâu, cả người ướt sũng mồ hôi, cơn sốt cũng biến mất một cách kỳ diệu.
Tôi gọi em gái, nhưng nó không có trong phòng.
Trong lòng tôi bỗng dưng hoảng hốt, vội vàng xuống giường, đi quanh sân tìm, vẫn không thấy ai.
Đến khi tôi bước ra ngoài cổng, vừa hay nhìn thấy em gái đang đi về.
Vừa đi, nó vừa đưa tay quệt lên mặt.
Tôi gọi:
“Nữu Nữu!”
Nghe thấy tiếng tôi, nó lập tức nở nụ cười, vụng về chạy chậm về phía tôi.
Biết tôi đã khỏi bệnh, nó vui vẻ reo lên:
“Xem kìa, thuốc của ông Lý đúng là hiệu nghiệm thật!”
Tôi khựng lại:
“Thuốc của ông Lý?”
Em gái sững sờ một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì, lập tức thì thầm:
“Chị ơi, ông Lý bảo đây là bí mật giữa ông ấy và em. Viên thuốc này đắt lắm, phải chơi một trò chơi mới có được. Ông ấy dặn không được kể với ai.”
Người mà nó gọi là “ông Lý” chính là lão già mà tôi luôn cảm thấy ghê tởm.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y em gái, nghiêm giọng:
“Sau này đừng chơi với ông ta. Người ta nói ông ấy rất xấu đấy.”
Xấu như thế nào, xấu ra sao, chưa có ai từng dạy tôi.
Nhưng bản năng mách bảo tôi rằng lão già cứ nhìn thấy chị em tôi là cười tít mắt đó, có gì đó rất đáng sợ.