07
“Em không ôm anh một cái sao? Lần này đi công tác ba ngày lận đấy!”
Lúc này, anh ta kéo vali đứng ở cửa, bước đi rồi lại quay đầu nhìn, gương mặt đầy vẻ ấm ức.
Nhìn cứ như thật sự rất lưu luyến tôi.
Tôi mỉm cười trêu chọc anh ta:
“Vali anh còn chỗ không? Hay là để em cho thêm một bộ đồ ngủ nhé?”
“Khụ, không cần phiền vậy đâu.”
Anh ta tránh ánh mắt của tôi, vội vàng nhấn nút thang máy xuống.
Cửa thang máy khép lại, tôi cũng thu lại nụ cười.
“Đồ ngu.”
Tôi cười khẩy.
Thật muốn nhét mấy món đồ chơi anh ta chuẩn bị vào miệng anh ta quá.
Nhưng thôi, bẩn tay.
Thế là tôi bấm một chuyến thang máy khác, lên chiếc xe đã thuê sẵn từ trước, bám theo anh ta đến Disney.
Chờ khoảng một tiếng, Lâm Hiểu Niên cuối cùng cũng đến.
Hai người họ như một cặp tình nhân đang yêu cuồng nhiệt, ríu rít bên nhau xếp hàng, chơi trò bay lượn Horizon, ngồi tàu lượn của bảy chú lùn, còn chụp vô số bức ảnh kỷ niệm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi pháo hoa rực sáng trên bầu trời, họ lại càng không kiềm chế được, ôm nhau hôn thắm thiết ngay chỗ cách tôi chưa đầy mười mét.
Nhưng nơi này, cũng là địa điểm tôi và Triệu Yến từng hẹn hò.
Nhìn màn hình đang quay video, tôi bỗng thấy hơi ngẩn ngơ.
Rốt cuộc là lòng người dễ đổi thay, hay vốn dĩ chưa từng tồn tại thứ gọi là chân tình?
Tôi không hiểu.
08
Khi bọn họ bước ra, tôi lập tức bảo tài xế lái xe đến ngay cạnh hai người, rồi hạ cửa kính xuống.
“Triệu Yến, chẳng phải anh đang đi công tác sao?”
“Em… Em sao lại ở đây?!”
Triệu Yến lập tức buông Lâm Hiểu Niên ra, tuy vẻ mặt còn khá bình tĩnh, nhưng cơ thể đã vô thức che chắn cho cô ta, như thể hiện sự bảo vệ.
Tôi giả vờ như không thấy, chỉ mỉm cười nói:
“Đi chơi với em gái ấy mà, nhưng mai nó và bạn bè còn ở lại thêm một ngày, nên em về trước. Còn anh thì sao? Không phải anh đi Bắc Kinh rồi à?”
“Chị ơi, chuyến công tác của anh Yến đột ngột bị hủy, đúng lúc bạn em cho leo cây, nên em rủ anh ấy đến đây chơi, chị sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Giọng nói ngọt ngào của Lâm Hiểu Niên lập tức chen vào.
Tôi cười.
“Cô không biết tôi là ai à?”
Lâm Hiểu Niên đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rồi hơi khoa trương che miệng:
“Ây da, chị là vợ anh Yến ạ? Xin lỗi xin lỗi, tại em thấy chị trang điểm hơi đậm nên tiện miệng gọi là ‘chị ơi’ thôi.”
“Là lỗi của em, chị đừng để tâm nhé.”
Đôi mắt cô ta đầy vẻ vô tội, có chút sợ hãi nhìn sang Triệu Yến.
Thấy vậy, Triệu Yến lập tức vội vàng hòa giải:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Không sao, Hứa Ninh sẽ không để ý đâu, nhưng lần sau em chú ý lời nói một chút nhé.”
“Biết rồi mà, anh Yến ~”
Cô ta lè lưỡi tinh nghịch, khiêu khích nhìn tôi.
Nhìn hai người bọn họ tương tác với nhau, tôi khẽ mỉm cười:
“Đúng vậy, có gì mà để ý chứ, biết đâu được cô có sống được đến tuổi của tôi.”
“Chị nói gì cơ?”
Nụ cười trên môi Lâm Hiểu Niên cứng đờ.
Nhưng tôi hoàn toàn không để tâm đến cô ta, chỉ mở cửa xe, bảo Triệu Yến vào ghế sau, sau đó cũng ngồi vào trong và đóng cửa lại.
“Đã là đồng nghiệp, vậy cô ngồi ghế trước đi, tôi và A Yến sẽ đưa cô về.”
Nghe thấy hai chữ “A Yến”, sắc mặt Lâm Hiểu Niên trầm xuống, sau đó leo lên xe với động tác rất mạnh, đóng cửa “rầm” một cái.
Cô ta tức đến mức mắt ngấn lệ.
Tài xế giận mà không dám nói gì.
Triệu Yến cũng nhíu mày, thỉnh thoảng liếc nhìn cô ta, muốn nói gì đó nhưng lại sợ tôi phát hiện.
Cuối cùng, Lâm Hiểu Niên đã bắt đầu lau nước mắt.
Đến nơi, cô ta thậm chí không chào một tiếng, vừa xuống xe đã chạy đi ngay.
Trước khi đi, còn hậm hực lườm tôi một cái.
Tôi mỉm cười nhìn Triệu Yến:
“Cô ấy sao vậy? Bị đau mắt à?”
Triệu Yến nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên chút bất mãn khi nhìn tôi, nhưng vẫn cố cười nói:
“Không biết nữa, chắc bị say xe thôi.”
“Cũng có thể.”
Tôi gật đầu, không nói thêm với anh ta câu nào nữa.
Anh ta thì suốt dọc đường cứ mải mê nhắn tin trên điện thoại, thỉnh thoảng lại thở dài.
Còn tôi, lúc này lại nhận được một tin nhắn bất ngờ, không khỏi cảm thán: Đúng là thời đại công nghệ thông tin.
Hoàn toàn không có sự riêng tư, tốc độ thu thập thông tin nhanh thật đấy.
Tôi quay sang liếc nhìn Triệu Yến, bỗng dưng cảm thấy hơi tội nghiệp cho anh ta.
Dù người bị đội mũ xanh là tôi, nhưng anh ta còn “xanh” hơn cả tôi. Đột nhiên tôi thấy vui hẳn lên, cảm giác này thật kỳ lạ.
Triệu Yến rõ ràng hiểu lầm ánh mắt của tôi, vội vàng giải thích:
“À… Anh với Niên Niên, à không, với Hiểu Niên chỉ là đồng nghiệp cũ, lần này gặp nhau cũng là tình cờ thôi, em đừng hiểu lầm.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, cười càng tươi hơn:
“Hiểu lầm gì chứ? Nhìn là biết cô ấy được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể để mắt đến anh được? Ha ha ha.”
Nụ cười của Triệu Yến tắt hẳn.
“Em có ý gì?”
Tôi nhún vai:
“Thì đúng vậy mà, bộ quần áo cô ấy mặc trên người cũng phải gần trăm nghìn, lại còn xinh đẹp, chắc chắn có không ít người theo đuổi, anh với mức lương chưa đến mười nghìn một tháng thì nuôi nổi sao?”
Thực ra, câu này là tôi cố tình chọc tức anh ta.