Từ nhỏ sống trong thâm viện, tuy chưa từng thi triển mưu kế thủ đoạn, nhưng nhìn lâu ngày cũng học được vài phần.
Thiếu gia Trình Viễn ưa mặc áo mỏng chạy nhảy trong hoa viên, bao năm qua, phòng lớn vẫn chỉ có mình hắn là cốt nhục, là tâm can của cả lão phu nhân lẫn đại phu nhân.
Ta rình đúng lúc hắn sắp nhiễm phong hàn, liền ném một chiếc khăn thêu hoa sen — vốn là vật khi xưa Hạ Hà yêu thích nhất — tại con đường hắn thường qua.
Nha hoàn đi theo hắn tự nhiên sẽ nhặt lấy dâng lên đại phu nhân.
Quả nhiên, hôm sau hắn ngã bệnh, mấy ngày liền không thuyên giảm, khiến đại phu nhân hoảng hốt đến thần trí rối loạn.
Nhị phu nhân lúc ấy như đang chuyện trò tán gẫu, nhẹ nhàng nói:
“A di đà Phật, trẻ con đau ốm là chuyện rầy rà nhất, chỉ sợ bị kinh hãi. Như Huệ Y nhà ta mấy hôm trước, may là ta đến Trường Ninh Tự cầu phúc cho con bé.”
Kẻ nói có tâm, người nghe càng để tâm. Đại phu nhân lập tức động lòng, buổi chiều liền vào viện lão phu nhân xin phép.
Việc sau đó, ta chỉ có thể nghe người kể lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe nói hôm ấy chỉ có hai tên cường đạo, nhưng hung hãn vô cùng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Chính là quản sự họ Liễu ở tiền viện liều c.h.ế.t cứu chủ, bị c.h.é.m đến mình đầy m.á.u tươi, mới có thể cứu được lão phu nhân.
Trước khi ngã xuống, hắn dốc hơi tàn cầu xin lão phu nhân:
“Nô tài do hầu phủ nuôi dưỡng, vốn không nên đưa ra yêu cầu.
Nhưng phụ thân nô tài nói, tổ tịch nhà ta vốn ở Nhạn Thành, nguyện được lá rụng về cội.
Cầu lão phu nhân thành toàn, cho phép cả nhà ta được chuộc thân, để ta tận chút hiếu cuối cùng này.”
Hắn nằm đó, m.á.u me khắp mình, lại lấy danh nghĩa hiếu tử mà thỉnh cầu, nơi cửa Phật trang nghiêm, ai dám không động lòng?
Cả kinh thành đều biết lão phu nhân nhân hậu từ bi, sao bà có thể không đồng ý?