“Cứu tôi với mọi người ơi! Tôi không dám xem tiếp nữa! Làm ơn cấm sóng cô ta đi!”
“Ngay từ đầu ngoan ngoãn bóc ngô kiếm tiền cùng Châu Tự không tốt hơn sao? Không thể hiểu nổi làm sao có người đùa giỡn trên nỗi đau của người khác như vậy!”
Người quay phim theo sát cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Chị Trần, nhà người ta đang tổ chức tang lễ, chúng ta đến vậy không ổn đâu?”
Tôi an ủi anh ta: “Nếu anh sợ thì cứ đứng xa mà quay.”
Người quay phim: …
Khán giả livestream: …
“Trần Kiến Hạ đúng là không biết nghe lời khuyên!”
“Người quay phim đã can ngăn rồi mà cô ta vẫn muốn tự chuốc họa vào thân!”
“Bắt đầu thấy tội cho fan của Trần Kiến Hạ, hâm mộ một nhân vật chính thế này đúng là khổ.”
13
Người quay phim thở dài trong lòng, không nói thêm gì.
Anh ta theo tôi đến làng bên, nhìn thấy con trai ông Vương, Tiểu Vương, đang bực bội mắng mỏ.
Hóa ra đội khóc mướn anh thuê không chuyên nghiệp, chỉ biết gào mà không chảy được giọt nước mắt nào.
Nhìn tình hình, Trần Kiến Hạ đi đến chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Người quay phim trong lòng thấy tiếc cho nhan sắc của Trần Kiến Hạ, nghĩ thầm làng giải trí sắp mất thêm một nghệ sĩ nữ nữa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hành động của tôi khiến mọi người sững sờ.
“Bố ơi!!”
Tôi nén nước mắt, bất ngờ quỳ sụp xuống trước quan tài, gào lên một tiếng đầy bi tráng.
Người quay phim đơ người.
Khán giả livestream sững sờ.
Bố tôi đang xem TV mà nắm chặt nắm đấm.
Ngay cả Tiểu Vương cũng ngẩn người nhìn tôi, đang gục khóc nức nở trên quan tài, rồi hỏi: “Cô là ai vậy?”
Tôi phớt lờ anh ta.
Ôm lấy quan tài, tôi khóc lóc thảm thiết: “Bố ơi!! Sao bố ra đi sớm thế này! Con trai bố còn chưa kịp báo hiếu bố mà!”
“Mấy hôm trước bố vẫn còn khỏe mạnh! Sao giờ lại thế này huhu…”
“Bố yêu quý của con! Kiếp sau chúng ta vẫn làm cha con nhé!!”
Tiểu Vương lập tức đỏ mắt.
Rồi anh ta tức giận quay sang đội khóc mướn: “Còn đứng đó làm gì? Mau khóc đi! Hôm nay nếu khóc không bằng cô gái này, đừng hòng tôi trả tiền!”
Đội khóc mướn lập tức gào thét thảm thiết.
Nhưng làm sao họ khóc qua được một người tài năng toàn diện như tôi?
Tôi liền hát ngay tại chỗ một bài “Cha” phiên bản live:
“Con mong được như ngày xưa, nắm lấy tay ấm áp của cha…”
“Nhưng cha không còn bên con, nhờ cơn gió gửi đến cha bình an…”
“Thời gian ơi xin đừng trôi, đừng để cha già thêm nữa…”
“Con nguyện đánh đổi tất cả, để cha mãi mãi sống lâu…”
15
Tôi vừa hát xong, đội khóc mướn liền đối lại bằng cách làm thơ tại chỗ.
Cảnh tượng căng thẳng, chẳng ai nhường ai, mỗi bên đều muốn vượt trội.
Livestream lúc này đã hoàn toàn “bùng nổ”.
“Cái khoảnh khắc cô ấy lao đến quan tài, não tôi như bị đơ luôn.”
“Không đùa đâu, cô ấy khóc còn bi thương hơn cả tang lễ cụ cố của tôi…”
“Bố tôi từ trong phòng bước ra hỏi nhà ai có tang vậy…”
“Vừa nãy ai nói Trần Kiến Hạ định đi ăn chực tang lễ nhỉ?”
Câu này vừa nói ra, cả bình luận lập tức im lặng.