Bức Thư Tình Số 32

Chương 36



Hạ Mộ thỉnh thoảng liếc nhìn anh, càng nhìn càng băn khoăn, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi thẳng.

Cả buổi sáng tâm trí cô không đặt vào tài liệu, mà dồn hết sự chú ý vào anh.

Đến khi cô lại liếc nhìn anh một lần nữa, Tống Phục Hành đang bận rộn đã dừng lại, ngồi trước bàn làm việc lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt cô vừa liếc qua thì chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình.

Cô vội vàng rụt mắt lại một cách chột dạ, nhưng nhìn vẻ lạnh nhạt của anh, trong lòng lại có chút xấu hổ và bực bội.

Rốt cuộc anh có phải là để cô đến làm trợ lý không? Nếu là để cô làm trợ lý, vậy tại sao hôm qua lại hôn cô, còn “thích” con chồn đất của cô, bây giờ lại chẳng nói gì, chỉ biết làm việc, làm việc!

Hạ Mộ điên cuồng lẩm bẩm trong lòng, nhưng khóe mắt lại liếc thấy Tống Phục Hành đứng dậy đi về phía cô, cô bỗng căng thẳng đến mức không dám động đậy.

Tống Phục Hành đi vài bước đến gần, giọng nói vẫn bình thản: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa nhé, em muốn ăn ở đâu?”

Giọng điệu này thật sự như thể chuyện ngày hôm qua chưa hề xảy ra.

Cô tức đến no bụng rồi, còn tâm trạng nào mà ăn cơm chứ?

“Không cần đâu, tôi không đói.”

Câu này rõ ràng mang theo cảm xúc, văn phòng rộng lớn im lặng một khoảnh khắc.

Hạ Mộ cúi đầu chăm chú nhìn tài liệu trên bàn trà, ngay sau đó tài liệu đã bị người khác lấy đi.

Tống Phục Hành cầm tài liệu ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô: “Vậy thì ăn một chút ở đây đi.”

Tống Phục Hành rõ ràng không nhận ra những cảm xúc nhỏ nhặt của cô, bắt đầu xem những thứ cô vừa dịch. Nhưng càng xem, lông mày anh càng khẽ nhíu lại.

Một buổi sáng chỉ dịch được sáu dòng, còn có vài lỗi ngữ pháp.

Hạ Mộ có chút lo lắng, giống như học sinh bị giáo viên kiểm tra bài tập, hơn nữa cô còn rõ ràng không nghiêm túc, chần chừ mãi mới dịch được sáu dòng.

Thái độ làm việc này chắc chắn sẽ bị đánh đòn.

Cô còn chưa kịp giải thích, Tống Phục Hành đã đưa tay qua, cầm lấy cây bút trong tay cô, tùy tiện viết xuống cách viết đúng. Chữ tiếng Anh anh viết sạch sẽ, dứt khoát như con người anh, nét bút mạnh mẽ, có cảm giác như bút xuyên qua giấy, tạo thành sự tương phản rõ rệt với nét chữ tròn trịa, nhỏ nhắn của cô.

“Chỗ này phải thêm ‘s’, chỗ này là thì quá khứ tiếp diễn.”

Giọng Tống Phục Hành trầm thấp, bình tĩnh, được coi là rất kiên nhẫn khi dạy cô, khiến cô có cảm giác như bước vào văn phòng giáo viên, những học sinh kém như cô đamg được giúp đỡ làm bài tập cho .

Hạ Mộ đang có những cảm xúc vụn vặt, rõ ràng có tâm lý phản kháng, trong lòng không ngừng oán trách.

Những người luôn là học sinh xuất sắc từ nhỏ đến lớn như Tống Phục Hành, đối với những kiến thức đơn giản như vậy, căn bản không có kiên nhẫn để dạy.

Bây giờ đặc biệt dành thời gian để dạy một cách nghiêm túc, nhưng người kia lại hoàn toàn không lắng nghe, anh cũng dừng bút, ngẩng đầu im lặng nhìn cô.

Hạ Mộ đang lơ đãng lẩm bẩm trong đầu, bỗng phát hiện Tống Phục Hành dừng lại nhìn mình mà không nói gì, có một khoảnh khắc căng thẳng, nhưng sau đó lại tự tin nhìn anh, đối mặt trực tiếp đầy dũng khí.

Tống Phục Hành nhìn cô rất lâu, chợt mở miệng hỏi: “Muốn hôn không?”

Không khí ngưng đọng một khoảnh khắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở cực khẽ.

Hạ Mộ gần như nghĩ mình bị ảo giác.

Hôn? Hôn cái gì?

Tại sao anh lại đột nhiên hỏi câu hỏi này chứ?!

Hơn nữa, chuyện này có thể hỏi thẳng thừng như “En có muốn ăn cơm không?” những câu hỏi hàng ngày như vậy sao?!

Sự giả vờ mạnh mẽ của Hạ Mộ hoàn toàn bị đánh sụp, mặt cô đỏ bừng: “Làm sao có thể!”

Tống Phục Hành gấp tài liệu lại, ung dung trả lời: “Sáng giờ cứ nhìn anh, không phải muốn cái gì à?”

“Tôi mới không có nhìn anh!” Hạ Mộ xấu hổ vì giận, cô làm sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ!

Tống Phục Hành nhìn cô không nói gì, trên mặt ẩn hiện nụ cười, khiến câu nói của cô trở nên rất yếu ớt.

Hạ Mộ có chút yếu thế rồi, cô đúng là đã nhìn anh cả buổi sáng, khóe mắt liếc nhìn đến mức sắp lệch cả con ngươi.

Hạ Mộ không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng đổi hướng phản bác, thẳng thừng chỉ trích anh làm việc không nghiêm túc: “Anh không phải đang làm việc nghiêm túc sao, đi làm còn chú ý đến những chuyện này à?”

Khóe môi Tống Phục Hành khẽ cong lên một cách khó thấy, nhìn cô đầy ẩn ý: “Anh đang làm việc nghiêm túc, không có nghĩa là không biết có người nào đó cứ nhìn mình chằm chằm.”

Vệt đỏ trên mặt Hạ Mộ lan đến tận vành tai, có cảm giác như tất cả những suy nghĩ nhỏ nhặt đều bị phơi bày ra ánh sáng, đặc biệt là sau khi biểu cảm chồn đất của cô bị anh ấy “thích”.

Tuy nhiên, may mắn là Tống Phục Hành không tiếp tục trêu chọc, không để cô xấu hổ đến chết.

Tống Phục Hành liếc nhìn tài liệu, nghiêm khắc bình luận một cách công khai: “Tâm trí lơ đãng, thái độ làm việc không nghiêm túc, nếu có lần nữa sẽ bị phạt.”

Hạ Mộ nghe lời anh nói, nghĩ đến sáu dòng dịch của mình, rồi lại nhìn những tập tài liệu được xử lý gọn gàng trên bàn làm việc của anh.

Đây chính là sự khác biệt điển hình giữa học sinh giỏi và học sinh kém, cùng một việc nhưng kết quả thể hiện ra lại hoàn toàn khác biệt!

Hạ Mộ liếc nhìn tập tài liệu đặt trên đùi anh, có cảm giác muốn chui xuống đất trốn.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa khẽ, thư ký mang hộp cơm đặt từ khách sạn vào, không liếc nhìn mà đặt đồ lên bàn trà.

Điện thoại của Hạ Mộ đặt trên bàn trà có cuộc gọi đến, đúng lúc cho cô cơ hội thoát khỏi tình thế khó xử.

Cô vội vàng bắt máy.

“Chào cô Hạ, tôi là Cora của MZ, là người phụ trách sự kiện lần này, muốn hẹn cô nói chuyện chi tiết.”

Hạ Mộ nghe vậy thì hiểu ngay ý đồ của họ. Sự kiện lần này đã giáng một đòn nặng nề vào MZ. Việc nhà thiết kế đạo nhái ý tưởng, giám khảo gian lận, thổi phồng tạo chiêu trò, đối với bất kỳ công ty lớn nào cũng là một đòn giáng hủy diệt.

Nếu cô, một trong những người trong cuộc, vẫn ở lại MZ, thì hình ảnh của MZ vẫn còn có thể cứu vãn một chút.

Nhưng nếu cô ở lại, phiền phức chắc chắn sẽ rất nhiều. Chưa kể MZ sẽ làm gì sau khi lợi dụng cô để giải quyết khủng hoảng truyền thông, chỉ riêng những thao tác trước đó cũng đã khiến cô quá thất vọng. Cô không muốn thiết kế của mình có bất kỳ liên quan nào đến MZ nữa.

“Ngoài việc hủy hợp đồng, tôi không có yêu cầu nào khác. Luật sư của tôi sẽ nói chuyện chi tiết với các người.”

“Cô Hạ, chúng tôi tôn trọng ý muốn của cô, nhưng việc hủy hợp đồng vào lúc này không phải là lựa chọn tốt cho cô. Phu nhân Smith gần đây đã liên hệ với chúng tôi, bà ấy rất thích ‘Dấu ấn’, nếu có thể hợp tác với chúng tôi, bà ấy sẽ rất vui.”

Tuy lời nói có vẻ thân thiện, nhưng đã mang nửa ý cưỡng ép. Họ phải hợp tác, nếu không họ sẽ tự tay cắt đứt cơ hội với phu nhân Smith.

Lông mày Hạ Mộ khẽ nhíu lại, đây rõ ràng là một chiếc bánh kem khổng lồ xuất hiện trước mắt khi đang đói đến cực điểm.

Cô biết bây giờ đều là lợi ích đặt lên hàng đầu, nhưng nếu mọi chuyện đều đặt nặng lợi ích, vậy thì còn điều gì đáng để trở thành niềm tin?

“Không cần nói chuyện nữa, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, hủy hợp đồng.”

Giọng bên kia cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Nếu đã như vậy, chúng tôi sẽ không ép buộc nữa.” Cora khẽ dừng lại, rồi nói tiếp: “Mạo muội hỏi một câu, xin hỏi cô có quen biết tổng giám đốc của Tập đoàn Hoa Thịnh không? Nếu gặp được, có thể làm phiền cô giúp chúng tôi nhắn một câu không? Về chuyện ‘Hoa Baby’ là lỗi của nhà thiết kế chúng tôi, chúng tôi sẽ chọn lại một món trang sức khác làm vật bồi thường, cũng hy vọng Tổng giám đốc Tống đừng vì chuyện này mà không vui.”

Việc đạo nhái là ý tưởng của họ, từ đầu cuộc điện thoại đã không hề tỏ ra xin lỗi, ngược lại còn thông qua nhà thiết kế để xin lỗi người mua, rõ ràng là xem thường và khinh bỉ.

Đối với bất kỳ nhà thiết kế nào cũng là một sự sỉ nhục.

Hạ Mộ khó tránh khỏi tâm trạng dao động, nhìn sang Tống Phục Hành đang ngồi bên cạnh. Anh đang lần lượt mở từng hộp cơm được đóng gói cẩn thận. Chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền trên cổ tay làm nổi bật bàn tay thon dài, trắng nõn của anh. Bộ vest cao cấp được may đo vừa vặn, thanh lịch. Anh ngồi ở đó đã là một cảnh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Mặc dù sự bực bội trong lòng cô không tan biến, nhưng tâm trạng ít nhiều cũng bình tĩnh hơn một chút: “Các người muốn xin lỗi thì tự mình tìm cách nói với người ta đi, tôi không có mặt mũi lớn đến vậy. Tôi chỉ cần hủy hợp đồng, hủy ngay lập tức.”

Bên kia thấy cô thậm chí còn không gặp người, lập tức biết phải làm gì, giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến người ta tức giận: “Xin lỗi cô Hạ, việc hủy hợp đồng của MZ phải theo quy trình, có lẽ sẽ mất khoảng sáu tháng. Tôi cũng không có cách nào khác.”

Lâm Tê chỉ mất ba ngày để hủy hợp đồng, đến lượt cô lại phải mất sáu tháng!

Theo hợp đồng, trong thời gian ký hợp đồng, cô không được tiếp xúc với các công ty trang sức khác, cũng không được làm công việc thiết kế trang sức, điều đó có nghĩa là sáu tháng này cô sẽ hoàn toàn lãng phí, cơ hội vụt qua rất nhanh, huống hồ là sáu tháng!

Tống Phục Hành thấy cô tâm trạng không tốt: “Sao vậy?”

Hạ Mộ bị anh hỏi như vậy, hơi khựng lại, khóe mắt lập tức đỏ hoe, tủi thân đến mức không chịu nổi.

Lông mày Tống Phục Hành khẽ nhíu lại, đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay cô.

Phía MZ có thể sắp xếp người xử lý sự kiện lớn như vậy, đương nhiên là người thông minh. Nghe ra đầu dây bên kia là Tổng giám đốc Tống của Tập đoàn Hoa Thịnh, nhất thời cũng có chút hoảng loạn, cái vẻ kênh kiệu của công ty lớn vừa nãy lập tức biến mất, cũng không dám làm phiền quá lâu, nói vài câu rồi khách sáo cúp điện thoại.

Cora cúp điện thoại, mồ hôi lạnh toát ra. Trước đây trên Weibo ồn ào như vậy, Tập đoàn Hoa Thịnh cũng không có ý định ra mặt, rõ ràng là không coi trọng, họ cũng không để ý.

Ban đầu còn tưởng Hạ Mộ chỉ là một “bạn tình” có cũng được không có cũng được của người ta, gọi đến là đến, xua đi là đi.

Không ngờ ngày làm việc mà vẫn dính lấy nhau, đúng là như cặp đôi vậy, càng không ngờ, Tổng giám đốc Tống lại đích thân nghe điện thoại của cô.

Phải biết rằng, những cuộc điện thoại trực tiếp như vậy là điều không thể. Dù họ có hợp tác nhiều đến mấy, cũng chỉ có thể liên hệ với văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Hoa Thịnh.

Lập tức sợ đến mức liền hẹn gặp phu nhân Smith thay cho Hạ Mộ, lại cho người phòng nhân sự xử lý ngay việc hủy hợp đồng của Hạ Mộ, không dám trì hoãn một chút nào.

Tống Phục Hành đưa điện thoại lại: “Hôm nay sẽ hủy hợp đồng, phu nhân Smith gần đây cũng sẽ liên hệ với em, em chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Hạ Mộ cầm lại điện thoại còn hơi ngây người, chỉ vài câu nói như vậy mà đã giải quyết xong rồi sao?

Cô nhìn Tống Phục Hành mãi không thể hoàn hồn, càng nhìn càng thấy sao lại có người sinh ra đã có thể câu hồn người khác như vậy?

Cô bây giờ thật sự điên cuồng muốn hôn anh, kiểu “nhào tới ôm hôn” ấy!