Bức Thư Tình Số 32

Chương 40



Hạ Mộ cố gắng ổn định lại tâm trạng, sau khi vệ sinh cá nhân, cô leo vào chăn như thường lệ, coi như chưa từng nghe lời của Lâm Tê, tự an ủi mình đừng nghĩ nhiều, đó chỉ là kế ly gián.

Nhưng làm sao có thể không nghĩ nhiều chứ!

Nếu là người khác cô có thể vô tư, nhưng đằng này lại là Tống Phục Hành, làm sao cô có thể không nghĩ.

Hạ Mộ trằn trọc đến ba giờ sáng, cuối cùng không nhịn được mở Baidu ra tìm kiếm câu trả lời. Trên đó có đủ loại câu hỏi, rất đa dạng, cô thực sự tìm thấy một câu hỏi tương tự.

“Bạn trai cứ không chịu công khai mối quan hệ là vì sao?”

Bên dưới còn kèm theo mô tả chi tiết, Hạ Mộ xem qua, thấy tình huống khá giống với cô, cũng là không biết tâm tư của bạn trai mình, hơn nữa khi ở bên nhau cũng chưa từng tỏ tình rõ ràng, vẫn luôn mập mờ, không tiện hỏi thẳng mặt, chỉ có thể lên mạng hỏi rốt cuộc là chuyện gì?

“Tra nam đó, còn hỏi gì nữa, tra vô đối rồi!”

“Những cái khác tôi không biết, nếu cứ chơi trò mập mờ với bạn, thái độ không rõ ràng như vậy, thì đó là không muốn chịu trách nhiệm. Vừa hưởng thụ sự ấm áp từ bạn, quay đầu lại có thể ở bên người khác, bạn lại không có tư cách hỏi anh ta, đến lúc đó người ta nói chúng ta có ở bên nhau đâu, cô dựa vào cái gì mà hỏi tôi?”

“Chính là không đặc biệt thích bạn, nhưng lại cảm thấy bạn cũng không tệ, cứ tạm bợ ở bên nhau, đợi khi gặp được người mình thích, sẽ đá bạn đi.”

Hạ Mộ càng đọc càng rối, cảm thấy tình huống này lại khác với mình, “con trai cưng” chắc chắn không phải là người như vậy.

Cô vội vàng đăng ký một tài khoản, y hệt học sinh đến gần kỳ thi, nửa đêm ôn bài cấp tốc, nghiêm túc gõ một đoạn chữ rồi đăng lên.

“Nếu một người đàn ông hôn bạn, nhưng lại chưa bao giờ bày tỏ quan hệ rõ ràng, cũng không tỏ tình, nhưng đối xử với bạn rất tốt, thỉnh thoảng tặng quà, thậm chí sắp xếp công việc và tài nguyên, nhưng lại không có biểu hiện tiến xa hơn, tình huống này có phải là thích không?”

Hạ Mộ gửi câu hỏi xong thì bắt đầu thấp thỏm chờ đợi. Thật sự có không ít người thức đến ba giờ sáng, vấn đề tình cảm cũng là chủ đề được cư dân mạng nhiệt tình quan tâm, không lâu sau đã có câu trả lời.

“Đây không phải là thích đâu, bạn chưa từng yêu đương sao, rất nhiều tên tra nam đều như vậy đó, tặng chút đồ rồi cho chút lợi ích, dỗ bạn lên giường, căn bản không muốn chịu trách nhiệm đâu.”

“Là sếp của bạn đúng không, nghe là biết quy tắc ngầm rồi, bạn đợi xem, mấy ngày nay tuyệt đối sẽ không liên hệ với bạn, đợi khi bạn lo được lo mất, anh ta mới tìm bạn đó. Cô gái cẩn thận chút, nơi làm việc cũng rất nguy hiểm.”

Hạ Mộ đọc xong tay chân lạnh ngắt, lập tức buông điện thoại xuống.

Người ta nói bị bệnh đừng tra Baidu, tra rồi là có thể chuẩn bị vào quan tài rồi, vấn đề tình cảm rõ ràng cũng vậy.

Cô cảm thấy mình cũng sắp rồi, không tra thì không ngủ được, tra rồi lại càng không ngủ được, trằn trọc, tinh thần uể oải, sáng hôm sau dậy như bị yêu tinh hút cạn tinh huyết vậy.

Hai ngày Tống Phục Hành đi công tác đúng vào cuối tuần, cô không phải đi làm, nên cứ ở nhà nằm ườn, nhưng khổ nỗi ngay cả nằm ườn cũng không yên, Minh Hải Đường căn bản không cho cô cơ hội yên tĩnh suy nghĩ.

Đặc biệt là việc Hạ Thụy Thụy đưa bạn trai về, khiến bà ta bị kích động. Không nghe điện thoại thì cũng có thể tìm đến tận nhà, trốn được một lúc chứ không trốn được cả đời. Cô dứt khoát thu dọn hành lý chuyển về nhà họ Hạ, dù sao cũng chỉ là một con cá muối, cái gì cũng không quan trọng.

Minh Hải Đường thấy cô về một mình, liền mở miệng: “Người đâu, không phải đã bảo mày đưa người về sao?”

“Anh ấy đi công tác rồi, trong thời gian ngắn sẽ không về đâu.” Hạ Mộ tùy tiện đáp lại.

Minh Hải Đường đương nhiên không tin, hôm qua còn thấy người ta lái xe đưa cô về, trùng hợp vậy hôm nay lại đi công tác sao?

Nhưng trong nhà có người, cũng không tiện so đo với cô, chỉ đành trừng mắt nhìn cô.

Hạ Mộ đi vào bên trong, Hạ Thụy Thụy và bạn trai cô ta đã đến, đang ngồi ở phòng ăn trò chuyện với Hạ Viễn.

Hạ Thụy Thụy có dáng vẻ tiểu thư khuê các, đôi mắt linh hoạt, long lanh, toát lên vẻ duyên dáng, cô ta ngồi nép vào bạn trai mình, trông đặc biệt dịu dàng và ngoan ngoãn.

Bạn trai cô ta khoảng hơn ba mươi tuổi, trông rất điềm đạm, là kiểu người thành đạt nho nhã, lịch sự. Hai người ngồi cạnh nhau cũng rất xứng đôi.

Người giúp việc bận rộn trong bếp, căn nhà trống trải trông có vẻ có thêm chút hơi người. Hèn chi Minh Hải Đường với tính tình nóng nảy như pháo lại có thể chịu đựng được Hạ Thụy Thụy đường hoàng bước vào nhà, người bạn trai này quả thực ra tay hào phóng, cải thiện rõ rệt tình hình nhà họ Hạ.

Hạ Thụy Thụy nhìn cô đi vào, cười tủm tỉm nói: “Chị về rồi à, em cứ tưởng chị không đến được chứ?”

Cô ta vừa nói vừa tùy tiện chỉ vào một vị trí, ra vẻ chủ nhà tiếp đón: “Ngồi đây đi, Khiêm Đạt, đây là chị của em, Hạ Mộ.”

Đỗ Khiêm Đạt ngồi yên trên ghế, nghe vậy thì gật đầu cười với cô, vẻ mặt kiêu ngạo, không có ý định mở miệng nói chuyện.

Hạ Mộ không để ý đến vị trí Hạ Thụy Thụy chọn cho mình, tiện thể ngồi xuống một ghế gần đó, định hoàn toàn làm một vật trang trí.

Nhưng người khác chưa chắc đã có ý định như vậy. Hạ Viễn thấy cô về một mình, vẻ mặt bất mãn hiện rõ: “Không phải đã bảo đưa người về sao, sao lại về một mình?”

Minh Hải Đường đương nhiên bênh vực Hạ Mộ: “Nói là đi công tác rồi, không có thời gian đến.”

“Ngày nào cũng không có thời gian, Khiêm Đạt bận như vậy, còn có thể dành thời gian từ xa đến. Còn người của mày thì mời ba lần gọi bốn lượt cũng không đến, người nhà họ Tống ghê gớm lắm sao?!” Hạ Viễn ra vẻ uy nghiêm, không biết còn tưởng ông ta tức giận vì người đó không chịu đi cùng con gái mình về.

Hạ Mộ lười diễn kịch với họ, cầm đũa gắp thức ăn.

Không ai tiếp lời, bàn ăn lập tức im lặng.

Hạ Viễn nhìn vẻ thờ ơ của Hạ Mộ, tức đến không nhẹ.

Hạ Thụy Thụy thấy không khí không đúng, cũng không muốn Đỗ Khiêm Đạt có ấn tượng không tốt, liền ngoan ngoãn mở lời hòa giải: “Ngài Tống có lẽ thật sự bận rộn, lần này không sao cả, sau này còn có cơ hội gặp mặt.”

Đỗ Khiêm Đạt bên cạnh nghe vậy thì mở miệng, lời nói khiêm tốn: “Nhà tôi và nhà họ Tống cũng có chút giao tình, người nhà họ Tống đa số đều quen biết. Người ở cùng cô Hạ là chú hai nhà họ Tống sao, trước đây từng nghe nói ông ấy đang chọn đối tượng tái hôn.”

Hạ Thụy Thụy ở bên cạnh, vừa nói lời khen ngợi vừa ngầm đá xoáy: “Gì mà chú chú bác bác, chị em còn trẻ như vậy, sao có thể ở cùng người lớn tuổi như thế được. Chẳng lẽ nhà họ Tống không có người trẻ tuổi nào nổi bật hơn sao?”

Thế hệ trẻ nổi bật đương nhiên là có, nhưng người thì lớn, người thì nhỏ, ở độ tuổi kết hôn, đếm đi đếm lại cũng chỉ có một người là cháu trưởng của Tống gia, Tống Phục Hành.

Nhưng điều này căn bản không thể. Lão thái gia Tống coi trọng cháu trưởng này đến mức nào, tự tay dạy dỗ lớn lên, nghiêm túc và xuất sắc không có gì để nói, yêu cầu đối với cháu dâu cũng không hề thấp.

Thật lòng mà nói, nhà họ Hạ của bọn họ còn chưa đủ tư cách để người ta nhìn một cái.

Đỗ Khiêm Đạt thầm nghĩ trong lòng, không tiếp lời.

Hạ Mộ nghe vậy thì cau mày chặt, để nhà họ biết sự tồn tại của anh ấy, bọn họ sẽ chỉ như ma cà rồng bám lấy cô: “Là họ hàng rất xa của nhà họ Tống, chỉ làm ăn nhỏ, anh chắc sẽ không quen.”

Minh Hải Đường nghe vậy thì sốt ruột, đây chẳng phải là đang vả mặt bà ta trước mặt mọi người sao, trước đó bà ta còn khoe khoang đủ điều!

“Làm sao có thể chứ, hôm qua xe đưa con về mẹ còn thấy đó, kinh doanh nhỏ mà có thể đi được chiếc xe như vậy, còn tặng con trang sức đắt tiền như thế sao? Khiêm Đạt là người nhà, con còn giấu giếm làm gì chứ?”

Hạ Mộ gắp một miếng rau, mặt không đỏ tim không đập thốt ra: “Dây chuyền là mượn của Gia Thư, xe là anh ấy tự thuê, phải tham gia một bữa tiệc nhỏ, để cho đẹp mặt.”

Hạ Mộ nói với vẻ mặt không cảm xúc, trông cực kỳ thành thật, nghe ra lại rất có lý.

Minh Hải Đường nghe xong lửa giận bốc lên, nhưng vì có Đỗ Khiêm Đạt ở đó, không tiện xé mặt trước mặt anh ta, chỉ đành cười gượng gạo: “Đứa bé này thật biết nói đùa.”

Đỗ Khiêm Đạt cũng không còn vẻ mặt khiêm tốn vừa nãy, không tiếp lời, vẻ mặt cao ngạo, như thể cả nhà họ đều là những kẻ ăn xin do anh ta bố thí.

Ăn của người thì phải nói mềm, lấy của người thì phải chịu lép vế, đó là đạo lý. Đừng nói là cha vợ con rể, ở đâu cũng vậy thôi.

Hạ Viễn cứng đờ nụ cười trên mặt: “Đi xe mà còn phải mượn, mày tìm người thế nào vậy. Mày nhìn em gái xem, tìm được Khiêm Đạt tốt như vậy, sau này cả đời không phải lo lắng. Còn mày thì sao? Người của mày ngày mai phải cắt đứt ngay cho tao, đi xem mắt đi!”

Hạ Thụy Thụy tuổi không lớn, nhưng ra vẻ dạy dỗ đầy đủ: “Chị mà thích thì cũng không sao cả, chỉ là sau này nói với anh rể một tiếng, đừng để anh ấy đi thuê xe nữa, người khác biết sẽ cười chê nhà họ Hạ chúng ta.”

Nhà họ Hạ của họ còn có chỗ nào không bị người ta cười chê sao, người sáng mắt đều thấy rõ, coi người khác là kẻ ngốc sao?

Hạ Mộ lười nói nhảm, đặt đũa xuống đứng dậy đi lên lầu.

Hạ Viễn và Minh Hải Đường chỉ mong cô đi, vừa nãy những lời nói đó đã làm mất hết thể diện của họ. Tìm được người thế nào vậy, chẳng có chút tác dụng nào, còn khiến người ta có ấn tượng không tốt!

Hạ Mộ vào nhà vệ sinh, cầm cốc chuẩn bị súc miệng.

Hạ Thụy Thụy đã sốt ruột đuổi theo, cười ngoan ngoãn: “Chị muốn về ở lại sao?”

Hạ Mộ súc miệng ùng ục, không để ý đến cô ta.

“Đúng rồi, em cũng muốn về ở lại, sau này còn đón mẹ về nữa, như vậy sau này chị có bị bệnh, cũng không cần cứ gọi điện thoại tìm bố nữa.” Hạ Thụy Thụy cố tình nhắc đến, trên mặt tươi cười, ra vẻ vì cô.

Đều là chuyện hồi nhỏ, trong lòng cô sớm đã không còn gợn sóng.

Hạ Mộ không cảm xúc nhổ nước ra, ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ thấy nụ cười của cô ta rất chướng mắt.

Hạ Thụy Thụy cười khiêu khích, cố tình đi ngang qua cô, đẩy cô ra: “Tránh ra, không thấy tôi muốn rửa tay sao, chị chẳng lẽ không nên hiểu chuyện hơn một chút, nhường nhịn em gái mình sao?”

Hạ Thụy Thụy vui vẻ, mở vòi nước, liền cảm thấy có thứ gì đó đổ xuống đầu mình, nước lạnh buốt chảy dọc theo cổ cô ta, làm ướt quần áo cô ta, lạnh thấu xương.

Cô ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Mộ cầm cốc nước, vẻ mặt bình tĩnh đổ nước lên đầu cô ta: “Mày là em gái kiểu gì của tao, mày cũng xứng sao?”

Hạ Thụy Thụy đột nhiên nhảy dựng lên: “Cô điên rồi!”

“Tao không ngại để mày xem tao điên lên sẽ như thế nào, đừng chọc tao, tao có thừa năng lượng để chơi tới cùng.” Hạ Mộ ngay cả đi thêm một bước cũng lười, tiện tay ném lại chiếc cốc trong tay, cốc thủy tinh trực tiếp vỡ tan trên bồn rửa mặt.

Hạ Thụy Thụy theo bản năng lùi lại một bước, phản ứng lại, càng hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi: “Cô đợi đó, tôi nhất định sẽ đuổi mẹ con cô ra ngoài, để tôi và mẹ tôi danh chính ngôn thuận xuất hiện ở nhà họ Hạ!”

Thì ra người bố như Hạ Viễn cũng có người tranh giành, thật là lạ?

Chẳng lẽ gia đình của họ không giống nhau?

Ồ, chắc là không giống nhau, dù sao phần lớn thời gian, Hạ Viễn đều ở bên cạnh họ.

Hạ Mộ cười khẩy một tiếng, quay người đi vào phòng mình: “Danh chính ngôn thuận là không thể rồi, bị người ta chỉ lưng mắng vào nhà thì còn tạm được. Lưng đã không thẳng được bao nhiêu năm rồi, cả đời cũng không thể thẳng được.”

Hạ Thụy Thụy nhìn cánh cửa đóng lại, vừa hận vừa bực, nhưng lại bị tình thế bó buộc không thể trút giận, tức đến tái mặt.