Khi tôi xuống lầu, Mẫn An Chu đang cãi nhau với mẹ anh, ngăn không cho bà đến gặp tôi.
"Chính mẹ cũng biết mẹ đã từng tổn thương cô ấy, có thể đừng làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa không? Chuyện của con và cô ấy, chúng con có thể tự giải quyết."
Trong lúc tranh cãi, mẹ Mẫn tát một cái thật mạnh vào mặt Mẫn An Chu.
"Con đúng là hồ đồ rồi, rốt cuộc là ai đã làm phiền cuộc sống của người ta? Sao mẹ lại nuôi ra đứa như con…"
Bà cuối cùng không nói hết câu, sợ làm tổn thương lòng con trai mình.
Quay lại thấy tôi, bà hít sâu một hơi,
"Cô Giang, có thể nói chuyện một chút không? Nói xong tôi sẽ đưa nó đi."
10
Sợ bên ngoài có paparazzi rình rập, tôi đưa mẹ của Mẫn An Chu vào nhà mình.
Chào hỏi bố mẹ xong, tôi dẫn bà ấy vào phòng ngủ để nói chuyện.
Ngồi yên vị trên ghế, mẹ Mẫn ngẩng đầu nhìn tôi, không còn vẻ sắc bén thường ngày.
“Chuyện lần này, là con trai tôi sai trước, con à, con đã chịu khổ rồi.”
Tôi lắc đầu, đối diện với bà ấy tôi thật sự không biết nên nói gì.
Mẹ Mẫn cũng có phần lúng túng, với thân phận của bà, hiếm khi phải cúi đầu nói những lời thế này, nên vừa khó khăn vừa chân thành.
“Hồi đó tôi giới thiệu Hứa Thanh cho con trai mình là để nó xem mắt, biết đâu lại—”
Bà ngập ngừng, thở dài, vẫn mang cảm giác xấu hổ.
“Đúng là lúc đó tôi muốn chia rẽ hai đứa, chỉ là… tôi thật sự không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.”
“Nó lươn lẹo, không chịu đưa ra lựa chọn, là lỗi của nó, không phải lỗi của con.”
Tôi cầm cốc nước nóng trong tay, hơi nước lững lờ bốc lên.
Lần đầu tiên tôi thấy mẹ Mẫn lúng túng như vậy.
“Hồi đó, tôi cũng từng nói chuyện với Tiểu Chu, nó chưa va chạm xã hội nhiều, ngay cả bản thân cũng không hiểu rõ tình cảm của mình, nhưng nó lại rất bảo vệ con, cứ năn nỉ tôi đừng làm khó con.”
“Lúc đó tôi đã đoán được, chắc nó có tình cảm với con rồi, chỉ là tính cách nó trầm quá, không biết tình cảm đó kéo dài được bao lâu.”
“Tôi đã nhìn hai đứa bên nhau suốt năm năm, dù lúc đầu không chấp nhận, nhưng thời gian lâu dài rồi cũng quen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tôi không biết hai đứa giờ thế nào, nếu vẫn còn cơ hội—”
“Dì ơi, uống trà đi ạ.”
Tôi cắt ngang lời bà định nói tiếp.
Bà sững lại một chút, rồi bật cười, nụ cười có phần phức tạp, “Tôi sớm biết sẽ như vậy, chỉ là thằng con tôi thì nhất quyết không tin.”
Bỏ qua phần bà muốn xin cho Mẫn An Chu, những cuộc trò chuyện sau đó rất hòa nhã.
Tôi lắng nghe mẹ Mẫn kể về chuyện xưa giữa bà và cha của Mẫn An Chu, bà vốn là tiểu thư nhà giàu, bị cha mình chỉ hôn cho một người đàn ông lập nghiệp từ tay trắng.
Kết hôn xong mới biết người kia từng có vợ nghèo khổ cùng vượt qua gian khổ.
Nhưng hối hận cũng đã quá muộn rồi.
Cũng vì trải nghiệm đó, bà rất ghét những mối quan hệ “môn không đăng, hộ không đối”.
Tự nhiên lúc đầu cũng không có cảm tình gì với tôi.
Trời đã xế chiều, mẹ Mẫn nói vào chuyện chính.
“Có thể sẽ làm phiền cô một việc, cái bài đăng đó—”
Tôi tiếp lời, “Ừ, chắc chắn là phải xóa rồi.”
Mục đích của tôi đã đạt được, chia tay rõ ràng với Mẫn An Chu là đủ, không cần phải trở mặt với nhà họ Mẫn.
Mẹ Mẫn thở phào nhẹ nhõm, “Tôi còn sợ con cố chấp không chịu.”
Trước khi đi, bà nắm tay tôi.
“Sau này nếu gặp khó khăn gì cứ nói với dì, dì giúp được gì chắc chắn sẽ giúp.”
Vừa nói, bà vừa vuốt nhẹ tóc tôi, khẽ nói,
“Con vẫn ngốc lắm, nếu kiên trì thêm chút nữa thì chưa chắc dì đã không đồng ý hôn sự của hai đứa… Chỉ trách nhà dì bất hạnh, sinh ra một đứa như vậy, con với chúng tôi đúng là không có duyên.”
“Tiễn đến đây thôi, cô Giang, thật lòng mong cô mọi điều suôn sẻ.”
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi đứng trước cửa sổ phòng, nhìn dưới ánh đèn đường, mẹ Mẫn kéo Mẫn An Chu cùng hai vệ sĩ lên xe.
Trước khi lên xe, anh ta quay đầu vội vàng nhìn lên.
Nhưng anh chẳng thấy gì, tôi đã đóng cửa sổ, tắt đèn trong phòng rồi.