Không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, ngay cả mảnh đất mà ta yêu thích nhất ngày thường cũng không muốn ra.
Mọi người đều cho rằng ta như vậy là do Bùi Độ hờ hững với ta.
Bùi lão gia và Bùi phu nhân vì để dỗ ta vui vẻ mà đẩy Bùi Độ vào phòng ta, để chúng ta ở riêng.
Nhưng họ không biết, ta và Bùi Độ chán ghét nhau.
Hắn nghi ngờ ta, không thích ta.
Mà ta đối với hắn, từ sự áy náy ban đầu đã chuyển thành chán ghét.
Người ngoài nhìn hắn, trong sáng như trăng thanh gió mát, tài năng kinh diễm.
Nếu không có đêm đó ở Thanh Châu, ta nhìn hắn cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng ta vẫn còn nhớ rõ, năm đó mạng sống mong manh, một câu nói của người kia.
"Có cô nương nhà lành nào, thân mình trong sạch, đổi một cái bánh màn thầu không!"
Gặp năm đói kém, một cái bánh màn thầu cũng có thể khiến người ta tàn sát lẫn nhau, khiến người ta cam tâm bán rẻ chính mình.
Có người vì sống mà liều mạng giãy giụa, có người lại vì thỏa mãn dục vọng mà giày xéo người khác.
"Thiếu phu nhân! Người không đi thì Thẩm Ngưng Sương sắp cướp mất vị trí của người rồi!
Còn có Ngọc Nhi và Châu Nhi nữa! Sắp nhận ả làm mẹ rồi!"
Tiểu Thúy lo lắng đến phát khóc.
Nhưng lòng ta lại càng thêm bình tĩnh, giúp nàng lau nước mắt trên mặt.
Vậy rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?
Là vì sống sót mà lừa gạt hai người già, hay là vì một cái bánh màn thầu mà bán rẻ chính mình?
Nếu có thể lựa chọn, ai lại không muốn sống một cuộc đời trong sạch.
Bùi Độ hắn thì cao thượng hơn ta được mấy phần.
"Tiểu Thúy ngoan, trang điểm cho ta, ta đói mấy ngày rồi, muốn ăn cơm."
----
Khi ta đến tiền thính ăn cơm, Thẩm Ngưng Sương đang ngồi ở vị trí mà ta thường ngồi, vô cùng kiên nhẫn nói chuyện với Ngọc Nhi.
Bùi Độ ngồi một bên, nhìn Châu Nhi với ánh mắt dịu dàng, bọn họ quả thực như Tiểu Thúy nói, giống như một gia đình ba người.
"Mẹ!"
Hai đứa bé thấy ta đến, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy ta, vẻ mặt tủi thân.
Ta xoa đầu chúng, "Ngoan nào, mau ăn cơm."
Châu Nhi lại quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Ngưng Sương, "Ngươi đứng lên! Đây là chỗ của mẹ ta!"
Vẻ mặt Thẩm Ngưng Sương khó xử, trong nháy mắt lại nở một nụ cười.
"Châu Nhi, con không biết chỗ này vốn là của ta sao, ta và cha con mười mấy năm qua đều như vậy."
Bùi Độ hơi nhướng mày, không nói gì.
Ngược lại Bùi lão gia và Bùi phu nhân lo lắng muốn nói gì đó, lại bị ta một câu cắt ngang.
"Ăn cơm thôi mà, ngồi đâu chẳng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta thuận thế ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, tự mình ăn cơm gắp đồ.
Ăn hết một bát lại xin thêm một bát nữa.
Bùi lão gia và Bùi phu nhân thấy ta khôi phục lại khẩu vị ngày thường, trên mặt cuối cùng cũng có ý cười.
"Người đâu! Mau mang móng giò heo, vịt quay mà thiếu phu nhân thích ăn lên!"
Ta cong khóe mắt, "Cảm ơn cha mẹ!"
Thẩm Ngưng Sương thì khinh bỉ liếc nhìn ta một cái, lại tiếp tục muốn nói gì đó với Ngọc Nhi.
Châu Nhi lại đột nhiên khóc ré lên, la hét đòi ăn sâu.
Sắc mặt Bùi lão gia và Bùi phu nhân khẽ thay đổi, thấy con bé khóc lóc không ngừng, vẫn là sai người chiên một đĩa châu chấu mang lên.
Sau đó, trước ánh mắt khó hiểu của Bùi Độ và kinh hãi của Thẩm Ngưng Sương, ta liền ăn liền mấy con.
Ta nhìn khóe miệng nàng ta giật giật, chuyện này thật ra là lỗi của ta.
Trước đây ta từng đốt châu chấu để kiểm chứng xem lửa có thật sự diệt trừ được chúng tận gốc không, châu chấu sau khi bị đốt lại tỏa ra mùi thơm lạ thường, lúc đó Châu Nhi còn nhỏ, đang tuổi thích bỏ mọi thứ vào miệng, liền nhét châu chấu vào ăn, sau đó lại thích cái vị này, dỗ thế nào cũng không được.
Con bé vừa ăn, trong mắt vừa ánh lên vẻ thích thú.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Bây giờ chúng ta chơi trò chơi! Ai ăn sâu, Châu Nhi sẽ yêu người đó!"
Nó cầm con sâu đưa cho Ngọc Nhi, "Ca ca, của huynh này."
Ngọc Nhi sợ hãi rụt người lại, Châu Nhi lại trừng mắt nhìn nó, "Ca ca! Huynh không ăn thì Ngọc Nhi sẽ không yêu huynh nữa!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Nhi nhăn nhó, cuối cùng vẫn nhận lấy nuốt vào bụng.
Nó quay đầu lại nói với hai vị trưởng bối Bùi gia, "Tổ phụ, tổ mẫu, đến lượt hai người đó!"
Hai người già nhắm mắt lại, cũng nhét một con vào miệng.
Con bé hài lòng vỗ tay, liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Bùi Độ, tự động bỏ qua hắn.
Ngẩng đầu nói với Thẩm Ngưng Sương, "Dì ơi, đến lượt dì đó!"
Thẩm Ngưng Sương đã sợ đến mức nôn khan liên tục, "Mau! Mau mang đi! Ta không muốn ăn thứ ghê tởm như vậy đâu!"
Hốc mắt Châu Nhi lập tức đỏ hoe, "Hừ! Vậy Châu Nhi không yêu dì nữa! Không muốn dì làm mẹ của Châu Nhi nữa!"
Thẩm Ngưng Sương nghe vậy khựng lại, cuối cùng vì tiếng "mẹ" kia mà khó khăn mở miệng.
Châu Nhi hài lòng gật đầu, quay đầu thấy ta đang muốn cầm đũa gắp con châu chấu kia, liền lon ton chạy đến trước mặt ta.
"Mẹ không cần, mẹ không ăn Châu Nhi cũng yêu mẹ!"
Ta có chút ngạc nhiên, rồi lại bật cười.
Một loạt động tác này, người sáng mắt đều nhìn ra Châu Nhi cố ý trêu chọc Thẩm Ngưng Sương.
Thẩm Ngưng Sương tức giận đến đỏ bừng mặt, "Ngươi!"
Bùi phu nhân lại rất che chở con cháu, "Chỉ là tính trẻ con thôi mà, Ngưng Sương con đừng so đo với Châu Nhi."
Bùi lão gia trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên nghiêm mặt nói.
"Đúng vậy, cháu vô lễ, Thẩm tiểu thư sau này vẫn nên ít đến Bùi gia ta thì hơn."
Thẩm Ngưng Sương trợn tròn mắt, lắp bắp nói.
"Bùi thúc! Nhưng trước đây con..."
"Trước đây là trước đây, bây giờ Độ nhi đã thành hôn rồi, cứ như vậy e là sẽ làm tổn thương trái tim của Đào Đào."