Chúng tôi ba người, cuối cùng ông cụ làm sáu món một canh, đều là những món ăn gia đình đơn giản.
Ông Phó mời chúng tôi ngồi xuống bàn ăn, còn liên tục dặn dò tôi hãy thoải mái, hôm nay ông chỉ là một người cha bình thường, không phải Phó tổng gì cả.
Sau vài lần nhắc nhở, tôi thực sự cũng dần thả lỏng hơn.
Ông Phó yêu thương Phó Hàn đến mức thể hiện ra mặt, người đàn ông từng được đồn là quyết đoán tàn nhẫn trên thương trường, giờ đây chỉ bận rộn bóc tôm gỡ xương cho con trai —
"Con trai, ăn thêm cá đi, thử xem tay nghề của ba có giảm sút không?"
"Phó Hàn, tháng trước ba ở nước ngoài gặp chuyện thú vị lắm, con có muốn nghe không?"
…
Phó Hàn lại chẳng mấy nhiệt tình.
Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ông cụ gắp cho anh món gì thì anh ăn món đó, thỉnh thoảng chỉ khẽ gật đầu đáp lời.
Nhìn bộ dạng "con trai cuồng" của ông cụ đối diện, tôi cuối cùng cũng tin những lời mà hôm đó Phó Hàn đã nói với Phó Thời Trinh —
Anh nói.
Vị trí người thừa kế, nếu anh muốn, còn lâu mới đến lượt Phó Thời Trinh.
Hôm đó chỉ cảm thấy Phó Hàn nói nghe thật khí phách, nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như là thật.
Tôi đang nghĩ ngợi, ông Phó như có thần giao cách cảm, cũng nhắc tới chuyện này.
Ông thở dài một tiếng, vẻ mặt lo âu: "Phó Hàn, rốt cuộc bao giờ con mới chịu thay ba tiếp quản công ty đây?"
Ông khi đối diện với con trai mình, vừa bất lực lại vừa cưng chiều.
Nhưng Phó Hàn có vẻ không thích chủ đề này, ông vừa nhắc đến, anh đã đặt đũa xuống, đẩy xe lăn đi vào nhà vệ sinh.
Phó Hàn vừa đi, tôi cũng không tiện ăn tiếp, đành đặt đũa xuống, giả vờ bình tĩnh uống một ngụm trà.
Tuy nhiên.
Trà còn chưa kịp nuốt xuống, ông Phó đối diện đã thay đổi sắc mặt.
Vẻ hiền hòa ban nãy hoàn toàn biến mất, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn tôi, sắc bén như dao, từng chút từng chút ép sát.
Ông cụ nắm chặt chén trà, ngón tay cái khẽ vuốt trên thành chén, chậm rãi mở miệng —
"Phó Hàn không biết mục đích của cô khi tiếp cận nó, nhưng tôi thì biết."
26
Tôi ngơ ngác nhìn lão gia nhà họ Phó.
Và tôi hồi tưởng lại tất cả những cảm xúc mà tôi đã trải qua kể từ khi gặp Phó Hàn, nghĩ bụng, tôi có thể vì điều gì đây, tất nhiên là vì tiền rồi.
Hơn nữa, Phó Hàn đã biết rõ ngay từ đầu.
Tôi vốn nghĩ rằng câu tiếp theo của lão gia nhà họ Phó sẽ là hỏi tôi cần bao nhiêu tiền để rời xa Phó Hàn.
Tuy nhiên—
Tôi đoán sai rồi.
Ánh mắt ông sắc bén, lạnh lùng nhìn tôi, rồi hỏi thẳng: "Mẹ cô rốt cuộc đang định làm gì?"