Anh là con trai thứ của nhà họ Phó, còn tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi.
Nếu không phải vì hợp đồng hôn nhân này, chúng tôi vốn thuộc hai thế giới khác nhau, như mây và bùn, làm sao có thể gặp nhau được.
Phó Hàn vẫy tay gọi tôi lại gần.
Anh di chuyển khó khăn, tôi liền ngoan ngoãn ngồi cạnh bên.
Phó Hàn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tôi.
"Em biết anh là con riêng của Phó Tri Thành."
"Vậy em có biết anh lớn lên ở đâu không?"
Tôi lắc đầu.
Anh chậm rãi nói: "Tại cô nhi viện."
"Cô nhi viện Cẩm Tâm."
Cơ thể tôi cứng đờ, ánh mắt dõi theo từng đường nét khuôn mặt Phó Hàn, cố gắng khơi lại ký ức sâu thẳm để tìm điểm trùng hợp nào đó.
Có vẻ… hơi giống…
Nhưng tôi không dám tin.
Tôi lắp bắp, chỉ vào anh rồi lại chỉ vào mình, muốn nói nhưng cổ họng bỗng nghẹn ngào, không thốt nên lời.
Phó Hàn vẫn vuốt nhẹ mái tóc tôi.
Giọng anh cũng khàn đi: "Xem ra, em vẫn còn nhớ."
Nước mắt tôi chợt tuôn rơi.
Tất nhiên tôi nhớ.
Khi đó, anh không gọi là Phó Hàn mà là Chu Niệm Thành.
Chu là họ mẹ anh, còn Thành là từ Phó Tri Thành.
Khi ấy, tôi không phải là Tư Diêu, mà là Quan Hân, đứa trẻ bị bỏ rơi không họ, được viện trưởng đặt cho cái tên ấy.
Tôi lớn lên tại cô nhi viện, còn anh là cậu bé bị mẹ ruột vứt bỏ.
Năm anh được đưa đến cô nhi viện, anh vừa tròn 6 tuổi.
Trong ký ức của tôi, cậu bé ấy có gương mặt thanh tú nhưng gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, dù trước đó sống cùng mẹ ruột nhưng cơ thể lại thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Anh lúc ấy yếu đuối, nhút nhát, gầy còm và sợ sệt.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của anh, cứ như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ tan biến.
Là thành viên mới của cô nhi viện, anh thường xuyên bị các đứa trẻ khác bắt nạt, cuối cùng chính tôi đã ra tay cứu anh.
Tôi từ nhỏ đã là "đầu gấu" trong viện, nhưng để bảo vệ anh, tôi đã không ít lần đánh nhau với bọn nhóc đó.
Vài trận chiến "lưỡng bại câu thương" sau, chúng mới chịu từ bỏ việc bắt nạt anh.
Từ đó, anh trở thành "cái đuôi nhỏ" của tôi.
Ngay cả khi tôi đi vệ sinh, anh cũng ngồi canh ngoài cửa.
Khi ngủ, anh phải nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi thì mới ngủ yên giấc.
Anh là một đứa trẻ vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Ít nhất, khi đó là vậy.
Dưới sự che chở của tôi, cậu bé yếu đuối ấy dần thay đổi, trở thành một con sói nhỏ.
Anh cao lớn hơn, cơ thể có chút da thịt, khuôn mặt trẻ con cũng trở nên ưa nhìn.
Hơn thế nữa, không biết từ lúc nào, cậu bé nhút nhát đã trở thành một "cao thủ đánh nhau" trong cô nhi viện.
Chỉ cần ai dám nói xấu tôi, anh sẽ lao vào đánh, không khác gì một con sói nhỏ hung dữ.
Dần dần—
Chúng tôi trở thành những đứa trẻ không ai dám động vào.
Tôi đôi khi thấy cô đơn, nhưng anh lại rất mãn nguyện.
Dường như, chỉ cần ở cạnh tôi là đủ.
Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài mãi.
Một ngày nọ, tôi nhận ra anh thay đổi, trở nên hay hoảng sợ, tránh né cả tôi.
Ban đầu, tôi rất giận, nhưng sau đó vô tình phát hiện—
Là viện trưởng.
Người phụ nữ bề ngoài hiền từ đó lại là một kẻ ấu d@m.