Người lên tiếng là một thiếu nữ mặc váy thêu bươm bướm bằng gấm tơ vàng, cưỡi lưng một con ngựa trắng như tuyết, thần sắc cao ngạo. Những tiểu thư quyền quý vốn đang tụm năm tụm ba , thấy liền đồng loạt dừng , đưa mắt về phía .
Sở Nhược Lan theo bản năng bước lên, Sở Nhược Yên ngăn :
“Công chúa Gia Huệ, hôm nay tam thể khoẻ, nên chỉ đến dự lễ, lên sân đấu.”
“Không lên sân?” Công chúa Gia Huệ bĩu môi, lộ vẻ vô cùng thất vọng, chăm chú nàng hỏi:
“Ngươi nhận bản cung?”
Sở Nhược Yên điềm đạm đáp:
“Công chúa thánh thượng sủng ái, dù thần nữ nhận , cũng thể nhận ‘Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử’ mà Hoàng thượng ban cho .”
Con ngựa là chiến mã do Bắc Nhung tiến cống, trong kinh chỉ một con, vì tiểu công chúa yêu thích, nên Hoàng thượng ban tặng.
Công chúa Gia Huệ vốn đắc ý vì chuyện , nên Sở Nhược Lan liền kiêu hãnh ngẩng cao đầu:
“Coi như ngươi chuyện . Đã Sở Nhược Lan sân, bản cung cũng lười tìm nàng nữa. Giá!”
Nói xong thiếu nữ vung roi, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử liền vọt như tên bắn.
Suýt chút nữa đụng ngã mấy tên mã nô đang dắt ngựa!
Đám hạ nhân trong cung quát tháo vội vàng đuổi theo, Sở Nhược Hy nhỏ giọng :
“Công chúa thật bá đạo quá…”
Sở Nhược Yên nhớ đến Thái hậu và Quận chúa Thanh Bình, trong hậu cung , nữ nhân nào chẳng bá đạo?
Sở Nhược Yên lo lắng :
“May mà đại tỷ khuyên nàng rời , công chúa Gia Huệ rõ ràng là nhắm tam .”
“Đến thì đến, nào sợ nàng !”
Sở Nhược Lan bất mãn lên tiếng, lúc Tạ Dao Chi và Tưởng Di cũng bước tới.
“Sở tỷ tỷ, các cẩn thận, khi các đến, công chúa Gia Huệ khắp nơi tìm tỷ thí, kìa, nhị cô nương nhà họ Thạch vì ‘ cẩn thận’ mà trẹo chân lúc tỷ thí với nàng , giờ khiêng khỏi sân .”
Theo hướng tay họ chỉ, chỉ thấy nhị cô nương họ Thạch cáng, sắc mặt trắng bệch, giận mà dám .
Sở Nhược Yên hiểu rõ trong lòng, đây là đang dọn đường cho , lát nữa sân banh cưỡi ngựa, e rằng chỉ còn nàng một độc chiếm.
Sở Nhược Lan giận dữ:
“Bọn họ cứ thế mà nhịn ?”
Tạ Dao Chi thở dài:
“Không nhịn thì giờ? Các , hai tháng nữa công chúa Gia Huệ sẽ chọn bạn cùng.”
Chúng nữ lúc mới tỉnh ngộ, công chúa chọn bạn , chẳng chỉ cần một câu là ?
Nếu hôm nay đắc tội nàng sân, nàng chỉ cần hạ một đạo dụ, lập tức triệu cung bạn , ngày ngày đối diện, chẳng hóa điên mất?
Chẳng trách hôm nay đến ít mặc kỵ trang như ...
lúc , ma ma trong cung hoàng hậu bước tới:
“Sở đại cô nương, nương nương đang chờ trong phòng, xin theo lão nô.”
Sở Nhược Yên lòng thoáng trầm xuống, liếc Sở Nhược Âm.
Sở Nhược Âm hiểu ý, vội :
“Đại tỷ cứ yên tâm, sẽ chăm sóc các thật .”
Trong phòng bên cạnh mã trường, ai.
Hoàng hậu Phó thị mặc cung trang bên trong, thấy nàng liền mỉm :
“Sở đại cô nương, chúng gặp .”
Sở Nhược Yên hành lễ, nhưng bà ngăn :
“Không cần đa lễ. Thế nào, trúng con ngựa nào, cứ với bản cung.”
Sở Nhược Yên điềm nhiên đáp:
“Tạ ơn nương nương, nhưng thần nữ từ nhỏ thể nhược, giỏi cưỡi bắn, e là cô phụ thịnh tình của nương nương.”
Sắc mặt hoàng hậu lập tức lạnh xuống:
“Ngươi vẫn chịu giúp bản cung ?”
Sở Nhược Yên lập tức quỳ xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nương nương, thần nữ , mà thật sự bản lĩnh …”
“Sở Nhược Yên!”
Hoàng hậu bất chợt cao giọng quát, ma ma bên cạnh vội nhắc:
“Nương nương bớt giận.”
Bà như chợt nhớ điều gì, cố nén giận, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi:
“Bản cung lời quanh co, nếu ngươi chịu giúp bản cung, thì các công tử thế gia ở kinh thành , trừ thập của bản cung , ngươi ai, bản cung đều thể thành !”
Đây với một phụ nữ hòa ly mà , là ân huệ lớn trời ban.
nữ tử đang quỳ phía vẫn đổi sắc mặt.
Hoàng hậu chỉ thấy lòng càng thêm phiền muộn:
“Ngươi vì bản , thì cũng nên vì nhà một chút chứ? Tam ngươi chẳng sắp xem mặt ? Tiểu Quốc công gia, thế tử Hầu phủ, ngươi chỉ cần một cái tên, bản cung sẽ mối! Còn nhị ngươi, chẳng ý định nhập cung tuyển tú ? Chỉ cần ngươi đồng ý, bản cung bảo đảm nàng ít nhất cũng là quý tần, thế nào?”
Sở Nhược Yên trong lòng chấn động.
Trong mộng, nhị đúng là vì nhập cung mà đụng Tần vương, từ đó dây dưa dứt, cuối cùng gán tội loạn hậu cung.
Nếu hoàng hậu mặt...
Nàng trầm ngâm:
“Nương nương, thần nữ thể hứa cho phủ Quốc công Sở, lời hứa của thần nữ, chỉ thể là chính bản thần nữ.”
Lời khiến hoàng hậu bất mãn chút nào, ngược càng thêm thưởng thức.
Dù tranh đoạt ngôi vị, liên lụy chỉ một hai . Nếu nàng thực sự miệng một lời thể khiến phủ Quốc công Sở thế thế nọ, thì bà nghi ngờ năng lực nàng.
“Tốt! Ngày đó ngươi giúp nhà họ Yến rửa oan khuất, bản cung tin ngươi nhất định cũng thể giúp Nhị hoàng tử!” Hoàng hậu đưa mắt hiệu, ma ma cuối cùng còn trong phòng cũng lui .
Bà đến mặt Sở Nhược Yên, tự tay đỡ nàng dậy:
“Đứa nhỏ ngoan, mau lên. Ngươi thử xem, cách nào vãn hồi thánh tâm ? Dạo gần đây hoàng thượng càng lúc càng triệu kiến Tạ hầu và bọn họ thường xuyên, ngay cả hôm qua Thanh Bình cung, Tạ hầu đến phủ nàng gây náo loạn, hoàng thượng cũng chỉ an ủi vài câu, chẳng hề trừng phạt gì, ngươi đó, tín hiệu bất lợi!”
Quả thực là bất lợi.
Tước Quý là ruột của Tước Quý phi, cũng là trụ cột trong phe Ngũ hoàng tử!
Hoàng đế biểu hiện như , rõ ràng là ý nâng đỡ Ngũ hoàng tử, khó trách hoàng hậu gấp gáp như thế.
Sở Nhược Yên suy nghĩ chốc lát:
“Nương nương từng nghĩ đến, nếu thể lật đổ Tạ hầu…”
“Sao từng nghĩ?” Hoàng hậu khổ, “ ngươi , và đám môn sinh từng gây chuyện tày trời như , hoàng thượng còn màng thể diện hoàng gia mà xử phạt, thì ân sủng , bản cung lấy gì để đối kháng?”
Khóe môi Sở Nhược Yên hiện lên một nụ :
“Họ Yến.”
“Họ Yến? Hầu gia An Ninh?”
Hoàng hậu ngẩn , nhưng nàng tiếp lời:
“Thần nữ , vụ án Yến gia quân chiến tử uẩn khúc, trong đó liên quan đến việc tham ô binh khí, hình như Hầu gia Thừa Ân cũng dính líu…”
Sắc mặt hoàng hậu đại biến, trong mắt lóe lên tinh quang:
“Nếu thật sự như ! Thì nhà họ Tạ c.h.ế.t chắc !”
Sở Nhược Yên ngoan ngoãn cúi đầu, ánh mắt hoàng hậu nàng hòa hoãn hẳn:
“Ngươi yên tâm, nếu sự thành, chuyện của hai ngươi cứ giao cho bản cung!”
Sở Nhược Yên vội :
“Tạ ơn nương nương, chỉ là nhị thần nữ…”
Lời còn dứt, liền cung nhân bên ngoài bước , ghé tai nhỏ với hoàng hậu điều gì đó.
Hoàng hậu bật :
“ là Tào Tháo, Tào Tháo đến. Nhị ngươi tìm tới , gặp ngươi.”
Sắc mặt Sở Nhược Yên lập tức đổi.
Sở Nhược Yên phân nặng nhẹ. Biết rõ nàng đang yết kiến hoàng hậu mà vẫn tìm đến, chỉ sợ là chuyện lớn !
Quả nhiên, bước khỏi phòng, Sở Nhược Âm mặt mày trắng bệch:
“Đại tỷ! Tam tỷ thí với công chúa Gia Huệ !”