Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn

Chương 38: Đây chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?



Trong hậu hoa viên.

An Thịnh Trưởng Công chúa cho lui cung nữ, chăm chú quan sát nàng một hồi mới nói:

“Không tệ, không tệ. Bổn cung vốn còn lo lắng một Tiểu thư thế gia như ngươi không chịu được sóng gió. Nay xem ra, A Uyện chọn mối hôn sự này đúng là chọn tốt rồi.”

A Uyện là khuê danh của Thái phu nhân Tạ thị – mẹ chồng của nàng.

Năm xưa hai người là bạn thân, cùng xuất giá một ngày, Trưởng Công chúa thậm chí từng vì cứu Yến Trừng mà mất đi đứa con của chính mình, đủ thấy tình cảm sâu đậm.

“Đa tạ Trưởng Công chúa ưu ái.”

Sở Nhược Yên cúi người hành lễ.

An Thịnh Trưởng Công chúa nhìn động tác và lễ nghi của nàng, không tìm được lấy nửa điểm sơ suất, nét mặt càng thêm hài lòng:

“Tam lang có thể cưới được ngươi là phúc khí của nó. Hôm nay ngươi đến chắc là có việc, bổn cung có lẽ có thể giúp được.”

Lời này của Trưởng Công chúa chẳng khác nào ném ra cành ô liu thẳng thừng.

Nhưng Sở Nhược Yên suy nghĩ giây lát, lại lắc đầu nói:

“Đa tạ Trưởng Công chúa, nhưng hôm nay Nhược Yên đến đây chỉ vì nhận được thiếp mời của nhà họ Tào, không có Chuyện gì thật sự gấp gáp.”

Câu nói này vô cùng khéo léo.

Không có Chuyện thật sự gấp, nhưng cũng là có Chuyện — chỉ là chưa đến mức cần đến Trưởng Công chúa ra mặt.

An Thịnh Trưởng Công chúa hơi sững người, ánh mắt đầy hài lòng dần sắc bén:

“Quả nhiên bổn cung xem nhẹ ngươi rồi. Thôi vậy, nể mặt A Uyện, sau này nếu ngươi và Tam lang có Chuyện, có thể đến tìm bổn cung một lần.”

Sở Nhược Yên lập tức hành đại lễ:

“Đa tạ Trưởng Công chúa!”

Sau khi Trưởng Công chúa rời đi, Ngọc Lộ ở bên cạnh nhịn không được hỏi:

“Tiểu thư , sao người không nhờ Trưởng Công chúa giúp? Người chẳng phải đang buồn vì không gặp được Lão phu nhân Tào gia sao?”

Sở Nhược Yên nhàn nhạt nói:

“Người ta nợ ân tình của Trưởng Công chúa, ngươi trả nổi không?”

“Nhưng… nhưng bà ấy chẳng phải là bằng hữu thân thiết của phu nhân Tạ sao…”

“Thân thiết?”

Sở Nhược Yên khẽ cười, “Chưa nói đến Chuyện Tào Phò mã và Tào Dương nhằm vào nhà họ Yến ra sao, chỉ nói Chuyện ngày xuất tang hôm ấy, vị Trưởng Công chúa này có xuất hiện không?”

Ngọc Lộ sững sờ.

Hôm ấy trong thành còn có quan viên tiễn đưa, nhưng đến cổng thành, Hầu gia bị Tào Dương mang đi, sau đó không thấy một vị quan triều đình nào nữa.

Chẳng lẽ…

“Đúng vậy. Nay Thánh thượng lòng dạ khó đoán, văn võ bá quan đều đang do dự. Ngay cả phụ thân ta cũng chỉ dám viết thư nhờ mẫu thân ta đưa tới… Cho nên, Ngọc Lộ, lúc này giữ khoảng cách mới là lẽ thường. Nếu Trưởng Công chúa thật lòng muốn giúp vì mối giao tình với mẫu thân chồng ta, chúng ta cũng không thể làm liên lụy bà. Còn nếu không phải, thì lại càng phải cẩn thận, e trong đó có bẫy.”

Giọng nói của Sở Nhược Yên nhẹ nhàng thong thả, nhưng Ngọc Lộ nghe xong lại thấy vô cùng buồn bã:

“Tiểu thư , vậy chẳng phải không ai có thể giúp được chúng ta sao? Người định làm sao gặp được Lão phu nhân Tào gia?”

Sở Nhược Yên dứt khoát đáp:

“Đi thẳng tới.”

Hậu viện Tào phủ.

Sở Nhược Yên nhờ người truyền lời, chưa bao lâu, có một ma ma từ trong phòng bước ra:

“Đại Tiểu thư họ Sở, Lão phu nhân nhà ta mời cô vào.”

Tào Dương thích phong nhã, cả Tào phủ cũng dùng hương mai đang thịnh hành nhất hiện nay.

Vừa bước vào phòng, Sở Nhược Yên đã ngửi thấy hương thơm nồng nàn này.

“Sở Nhược Yên tham kiến Lão phu nhân Tào.”

Nàng khẽ cúi người, lập tức có một giọng già nua nhưng vui vẻ truyền ra từ trong:

“Ngươi là cháu gái của tỉ tỉ Tĩnh sao? Mau, lại đây để ta nhìn cho rõ nào!”

Sở Nhược Yên nghe lời bước đến, chỉ thấy Lão phu nhân Tào đang tựa trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, trông thấy nàng thì đôi mắt hõm sâu liền sáng lên, liên tục nói:

“Tốt, tốt! Quả nhiên giữa đôi mắt có vài phần giống Tĩnh nhi…”

Lão nhân một miệng một tiếng “Tĩnh nhi”, đủ biết tình cảm với cô mẫu Sở Tĩnh rất sâu đậm.

Sở Nhược Yên cười nói:

“Vãn bối vấn an Lão phu nhân. Cô mẫu thường nhắc đến người, bảo rằng mọi điều đều tốt, chỉ tiếc không có phúc được làm mẹ chồng nàng dâu với người.”

Lão phu nhân Tào nghe vậy càng vui, lập tức bảo ma ma đỡ mình ngồi dậy:

“Đứa nhỏ ngoan, đến, ngồi bên cạnh ta.”

Sở Nhược Yên không do dự mà ngồi xuống.

Thật lòng mà nói, đây là lần đầu nàng gặp một vị trưởng bối hiền hậu như vậy.

Nghĩ đến bà tổ thiên vị của mình, lại nghĩ đến lão thái quân ngoan cố nhà họ Yến, thì vị Lão phu nhân Tào này quả là hiền từ không gì sánh được.

Hai người càng trò Chuyện càng hợp ý…

“Tiếc là Dương nhi chưa thành thân, Đống nhi và công chúa cũng không có con, nếu không ta thật sự muốn kết thông gia với nhà ngươi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời vừa dứt, ma ma bên cạnh lập tức nhắc nhở:

“Lão phu nhân, vị Đại Tiểu thư họ Sở này đã thành thân rồi, hiện là Hầu phu nhân phủ An Ninh.”

“Ồ? Vậy sao?”

Lão phu nhân nhìn nàng, Sở Nhược Yên liền lên tiếng:

“Vâng, phu quân vãn bối vì một số việc, hiện đang bị Tào đại nhân lưu giữ tại Đại Lý Tự…”

Lão phu nhân Tào nhíu mày:

“Đại Lý Tự? Cái nơi quỷ quái gì thế.”

Nói rồi quay đầu phân phó:

“Ngươi đi gọi lão đại đến cho ta, bảo ta có Chuyện tìm nó.”

Ma ma kia không nói lời nào về Chuyện hậu trạch không nên can dự triều chính, lập tức vội vã đi tìm người.

Sở Nhược Yên thấy thế thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, như cô mẫu từng nói, nhà họ Tào khác với những thế gia công huân khác. Tào lão gia qua đời sớm, tất cả trụ cột trong nhà đều nhờ một tay Lão phu nhân chống đỡ, bởi vậy các huynh đệ nhà họ Tào vô cùng hiếu thuận.

Chưa đến nửa khắc, Tào Dương đã đến.

“Mẫu thân? Người gọi con có việc gì?”

Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy Sở Nhược Yên đang ngồi bên cạnh Lão phu nhân, lập tức trợn tròn mắt:

“Ngươi!”

Sở Nhược Yên mỉm cười đứng dậy:

“Tham kiến Tào đại nhân.”

Tào Dương như nuốt phải ruồi bọ, khó khăn nhìn về phía Lão phu nhân, người sau mặt trầm xuống:

“Ngươi cái gì mà ngươi, lớn tướng rồi còn chẳng biết lễ nghĩa?”

Tào Dương đành chắp tay:

“Hầu phu nhân phủ An Ninh.”

“Vậy mới phải. Dương nhi, Tiểu thư họ Sở này chính là cháu gái Tĩnh nhi mà trước kia ta từng kể với các ngươi. Năm xưa Tĩnh nhi với ngươi duyên phận không thành, nay cháu nàng đến cầu ta, ngươi nói xem, nên giúp thế nào?”

Giúp cái đầu ấy!

Người là do hắn bắt, giờ còn đòi giúp cái gì?

Tào Dương nghiến răng:

“Mẫu thân, việc này không phải con định đoạt, là thánh thượng…”

“Ngươi đừng lấy hoàng thượng ra dọa ta!”

Lão phu nhân nghiêm mặt, “Ta cũng không bảo ngươi thả người, Tiểu thư họ Sở nói rồi, nàng không cầu gì khác, chỉ muốn gặp trượng phu một lần. Ngươi đường đường là Thượng thư bộ Hộ, kiêm Đại lý tự, chút việc nhỏ này mà cũng làm không nổi sao?”

Tào Dương suýt tức nghẹn.

Lệnh cấm không cho An Ninh Hầu gặp người ngoài, chẳng phải chính tay hắn ký ban hành đó sao?

Giờ lại tự tay phá lệ — chẳng phải là tự tát vào mặt mình à?

“Mẫu thân…”

“Đừng kêu nữa. Nói đi, làm được hay không?”

Lão phu nhân dứt khoát gọn gàng.

Tào Dương phải hít sâu mấy hơi mới đè được lửa giận.

“… Nhi tử, nhi tử sẽ nghĩ cách.”

Lão phu nhân lúc này mới vừa lòng, quay đầu nắm tay Sở Nhược Yên:

“Tiểu thư họ Sở, ngươi cứ yên tâm. Hắn là đại quan, sắp xếp cho ngươi gặp một người chẳng qua chỉ là việc nhỏ. Giờ cứ ở lại dùng bữa với ta, lát nữa ta bảo lão đại đưa ngươi đi.”

Sở Nhược Yên mỉm cười đáp ứng.

Tào Dương vội nhắc:

“Mẫu thân, sắp đến giờ thọ yến của người, khách khứa đang chờ ở tiền viện!”

Lúc này Lão phu nhân mới nhớ ra, lưu luyến cáo từ Sở Nhược Yên, còn dặn nàng sau này phải thường xuyên đến chơi.

Bước ra khỏi phòng, Tào Dương lạnh giọng cười khẩy:

“Hầu phu nhân phủ An Ninh quả thật thủ đoạn không tệ!”

Sở Nhược Yên mỉm cười:

“Cũng chỉ là bất đắc dĩ. Đại lý tự do đại nhân thủ giữ nghiêm ngặt, lại còn hạ lệnh không cho ai thăm Hầu gia. Thiếp thân không còn cách nào khác, đành đánh cược một phen.”

Tào Dương hừ lạnh:

“Chỉ e là có mưu tính từ trước? Bổn quan thật sự tò mò, ngươi cho mẫu thân ta uống loại mê dược gì mà khiến bà vì ngươi nói đỡ như vậy?”

Lão phu nhân tính tình nóng nảy, yêu ghét rõ ràng. Người bà thích thì yêu chiều tận xương, người không thích thì chẳng thèm nói đến nửa lời.

Hai người trước đó không hề quen biết, sao lại như tri kỷ lâu năm chỉ sau lần gặp đầu tiên?

Sở Nhược Yên suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đáp:

“Có lẽ… là yêu ai yêu cả đường đi lối về?”

Tào Dương: “???”