Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn

Chương 80: Tam ca nhà họ Yến



Mọi người nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Yến Trừng xuất hiện ở cửa thiền phòng.

Hắn ngồi trên xe lăn, sắc mặt nhàn nhạt, nhưng lại khiến tất cả mọi người tại đó tinh thần chấn động.

“An Ninh hầu đến rồi!”

“Chúng ta được cứu rồi!”

Sắc mặt Sở Nhược Yên khẽ động — sao hắn lại tự mình lộ diện?

Vinh Tố mừng rỡ, định mở miệng nói gì đó, nhưng đã bị Liễu Không giành trước một bước: “A Di Đà Phật, Yến thí chủ…”

Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị Yến Trừng ngắt ngang: “Ta không hỏi ngươi.”

Liễu Không lộ vẻ lúng túng. Bên kia, Tiểu Giang thị nhìn hắn hồi lâu, nghiêm giọng từng chữ một: “Chỉ cần Nhược Lan bình an, ta sẽ làm theo lời hứa!”

“Được.”

Yến Trừng đáp xong liền nhìn về phía Sở Nhược Yên, ánh mắt ấy rõ ràng là hỏi — đi hay không?

Sở Nhược Yên chỉ biết thầm thở dài.

Hắn đã thay nàng đồng ý rồi, nàng có thể không đi sao?

Nhưng trước khi đi, nàng vẫn bước đến bên cạnh Sở Tĩnh , dặn dò: “Cô cô, trông trận thế này thì đám dân chạy nạn e là ngày một đông hơn, sợ là bá phụ và các hạ nhân khó lòng chống đỡ nổi. Chi bằng mời các vị sư trong chùa chuyển đồ ăn của nhà bếp ra trước, nếu lỡ có người xông vào, ném thức ăn ra cũng có thể trì hoãn phần nào.”

Đám dân chạy nạn đổ xô về phía Bắc, hẳn là đói khát mấy ngày, nếu thấy đồ ăn, phần lớn sẽ lao vào nhặt.

Sở Tĩnh gật đầu liên tục, nắm tay nàng dặn dò: “Con và An Ninh hầu đi cùng nhau phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối đừng liều mạng. Nếu tìm được Nhược Lan thì càng tốt, còn nếu không, cũng phải bảo toàn bản thân trước!”

Sở Nhược Yên gật đầu, rồi bước tới gần Yến Trừng, cố tình cúi người xuống.

Hắn còn tưởng nàng muốn nói gì với mình, ai ngờ chỉ cảm nhận được hơi thở ấm áp thoáng qua bên tai.

Rồi nàng đứng dậy, cao giọng quay đầu nói: “Chư vị không cần lo lắng, An Ninh hầu đã nói, chỉ cần cố gắng chống đỡ đến hừng đông, triều đình sẽ có viện quân đến!”

Câu nói này như một viên định tâm hoàn cho tất cả mọi người.

Phương trượng lớn tiếng đáp: “An Ninh hầu cứ yên tâm, dù có gian nan thế nào, lão nạp cũng sẽ bảo vệ an toàn cho toàn bộ người trong chùa!”

Ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, chỉ có Vinh Tố là môi khẽ mấp máy, ánh mắt dâng đầy lo âu: “Tam ca… huynh… huynh nhất định phải cẩn thận…”

Tam ca?

Cách xưng hô này khiến Sở Nhược Yên hơi nhướng mày.

Hình như lần trước ở thọ yến của lão phu nhân họ Tào, cũng chính vị Nhị cô nương nhà họ Vinh này tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Yến Trừng?

Thân hình Yến Trừng khẽ cứng lại, nhưng vẫn đáp một câu: “Yên tâm.”

Hai người sóng vai rời khỏi, rất nhanh đã khuất bóng trong màn đêm mênh mông.

Vinh Tố vẫn dõi mắt nhìn theo không chớp, Tước Linh hừ lạnh một tiếng: “Người đi rồi, Nhị cô nương còn trông theo mãi?”

Vinh Tố giật mình thu hồi ánh mắt, hai má lập tức ửng đỏ.

Tào Nguyệt thấy chướng mắt bèn nói: “Nhìn thì sao chứ? Giờ An Ninh hầu đã hoà ly với biểu tỷ muội, một người chưa gả, một người từng chưa cưới, hơn nữa còn có tình thân giữa anh em dâu rể, chẳng phải là trời tác hợp sao?”

Lời này khiến mọi người nảy sinh nhiều suy nghĩ.

Chị gái của Vinh Tố là Vinh San gả cho đại ca Yến Trừng — Yến Tuấn, nếu hai người này thành đôi, quả thật là một mối nhân duyên đẹp.

Tước Linh tức đến nghẹt thở, Sở Tĩnh quát khẽ: “Tước nhi, đủ rồi! Giặc còn chưa lui, lo mấy chuyện này làm gì!”

Còn bên kia.

Vừa ra khỏi thiền phòng, Sở Nhược Yên đã dừng bước: “An Ninh hầu, có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Yến Trừng hơi ngẩn người, theo bản năng đáp: “Ta và Vinh Tố chỉ gặp vài lần, là do đại ca đưa ta đến Vinh Phủ đánh cờ…” Nói đến đây, thấy nàng vẻ mặt bình thản liền nhận ra không phải đang hỏi chuyện này.

Khóe môi khẽ nhếch: “Nàng phát hiện từ khi nào?”

“Ngay từ lần đầu gặp đã nhận ra. Với lòng trung thành của Mạnh Dương với chàng, sao có thể để chàng một mình đặt mình vào nguy hiểm? Mà với tính tình của chàng, cũng không đời nào vì ta mà lộ diện trước công chúng — hẳn là có dụng ý khác.”

Nàng nói giọng nhạt nhẽo, Yến Trừng vốn định nói cũng không hẳn vậy, nhưng nhìn gương mặt bình lặng kia, lại nhất thời không biết mở miệng ra sao.

Trầm mặc một lúc, hắn khẽ nói: “Đúng vậy. Lần đến Hộ Quốc tự này, ta luôn cảm giác có người theo dõi, nhưng bất kể là lúc Mạnh Dương bắt gã cung ứng họ Hứa kia, hay lúc ta một mình hành động, đối phương vẫn không lộ diện.”

Nói đến đây, trong mắt hắn thoáng qua một tia dữ dội. Biết được hành tung của hắn chỉ có vài người, rốt cuộc là ai?

Sở Nhược Yên đã hiểu — thì ra hắn đang dùng nàng làm con cờ, đưa vào ván cờ này.

Có lẽ không chỉ nàng, mà cả Sở Nhược Lan, Cố Phi Yến… nữ nhân càng nhiều, ràng buộc càng lớn.

Hắn đang không ngừng dụ đối phương ra tay!

Tính toán như vậy, nếu là địch nhân thì thật đáng sợ!

Yến Trừng thấy nàng mãi không nói gì, giữa mày cũng hiện chút bực bội: “Nàng lại tức giận rồi sao? Lần này ta đã báo trước với nàng mà!”

Sở Nhược Yên nhướn mày: “Không sai, nhưng là sau khi gạo đã nấu thành cơm.”

Yến Trừng sững người, liền thấy nàng cong mày mỉm cười: “Hầu gia, đã làm quân cờ của chàng, chẳng lẽ lại không công mà làm? Lần này, có thể trả chút thù lao không?”

Dưới ánh trăng, nụ cười kia chói mắt vô cùng.

Hắn chẳng hiểu sao lại đáp ứng, rồi mới nhận ra: “Không phải đã có quyền quản gia và ba năm thu nhập rồi sao?”

“Đó là Tiểu Giang thị hứa, nào phải chàng cho?”

“Vậy nàng muốn gì?” Yến Trừng nheo mắt lại, cảm thấy nàng muốn thứ mà hắn chưa chắc cho nổi.

Đột nhiên — “A!” một tiếng hét vang lên.

Cả hai lập tức trao đổi ánh mắt, chạy vội đến, chỉ thấy trên đường nhỏ phía sau núi, Sở Nhược Lan ngã bên một tảng đá lớn, có vẻ trẹo chân, không động đậy nổi. Mà ngay cách nàng chưa đến một mét, một con rắn độc toàn thân phủ vảy đen đang ngẩng đầu chuẩn bị tấn công!

“Cẩn thận!”

Tiếng Sở Nhược Yên vừa dứt, một viên đá liền “vút” một tiếng bay ra.

Sở Nhược Lan đã nhắm mắt chờ chết, ai ngờ viên đá ấy lại trúng ngay bảy tấc của con rắn, khiến nó đau đớn quằn quại rồi nằm bất động.

Sở Nhược Yên vội chạy đến: “Muội sao rồi? Không sao chứ?”

Chỉ thấy vị Tam tiểu thư ngày thường kiêu ngạo kia đang ngẩn người, sau đó “oa” một tiếng khóc òa không chút hình tượng: “Ta… ta lạc đường, ta cứ tưởng mình c.h.ế.t chắc rồi… may mà tỷ đến kịp!”

Tay nàng đầy bùn đất cứ thế lau nước mắt, khuôn mặt lem nhem như mèo, còn định nhào vào người Sở Nhược Yên.

Sở Nhược Yên lập tức né sang một bên: “Không sao thì mau đứng lên đi, mẫu thân muội sắp phát điên vì lo rồi.”

Sở Nhược Lan khóc thêm lúc nữa mới lồm cồm bò dậy, nhưng vừa đứng dậy đã lại ngã.

“Ta… hình như trẹo chân rồi…”

Sở Nhược Yên đỡ trán — ngốc thế này mà cũng dám tự mình đi tìm người?

Ai cho muội can đảm thế?

Nàng quay sang nhìn Yến Trừng, chỉ thấy hắn vẻ mặt dửng dưng như chẳng liên quan gì, nàng nghiến răng: “Dậy đi, ta đỡ muội.”

Sở Nhược Lan mừng rỡ vâng lời, nhưng tay vừa đưa ra lại do dự: “Nhưng mà… ta còn chưa tìm thấy Cố tỷ tỷ…”

Khóe miệng Sở Nhược Yên giật giật — lúc này còn nhớ đến Cố Phi Yến, không biết nên mắng là ngốc hay là có tình có nghĩa!

Nhưng chưa kịp mở miệng, một giọng lạnh lẽo chợt vang lên trong đêm:

“Tam tiểu thư không cần tìm nữa, Cố tỷ tỷ của muội, đang ở chỗ bọn ta.”