Nương ta vốn là một ca kỹ nổi danh, tiếng tỳ bà réo rắt, giọng hát mê hồn người.
Thừa tướng làm thọ, mời nương ta đến mua vui.
Đến khi nương ta trở ra, cổ họng đã bị nhét đầy than nóng, còn lưỡi thì bị bỏ lại trong phủ, nghe đâu bị cắt ra cho chó ăn.
Quy công nói nương ta đã đụng chạm đến con rể của Thừa tướng, nên bị trừng phạt cảnh cáo.
Sau đó, ta vào ở Hồng Tụ Phường, sửa lại cây đàn tỳ bà của nương, cất lên những khúc ca sở trường của bà.
Nửa năm sau, ta được gọi đến phủ Thừa tướng mua vui.
1
Nương ta được quy công cõng về, chỉ còn thoi thóp hơi tàn.
Ta từ lò mổ chạy đến Hồng Tụ Phường, cũng chỉ kịp một hơi thở cuối.
Dường như bà muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra được những tiếng ú ớ đau đớn, ta hiểu ý bà, gạt nước mắt nói:
"Nương, con sẽ sống tốt, sẽ không xen vào chuyện của nương."
Ta dùng lời nói dối, dỗ nương nhắm mắt, c.h.ế.t được thanh thản.
Sau đó, ta quay người quỳ lạy lão tú bà, "Xin mama thu nhận, con muốn làm ca kỹ."
Lão mama đỡ ta dậy, "Nương con năm đó tốn bao tâm tư đưa con đi học nghề, chính là không muốn con đi vào con đường này."
Đạo lý này ta hiểu, nhưng nếu ta chỉ là một ả hàng thịt, thì không thể vào được phủ Thừa tướng.
Ta cứ quỳ mãi, lão mama thực sự hết cách, giơ chiếc gương đồng trước mặt ta, "Cho dù con có giọng hát hay, nhưng dung mạo này thì không được."
Mama nói không sai, mọi người khi nhìn thấy ta, đều theo bản năng né tránh ánh mắt.
Một là, ta g.i.ế.c lợn vô số, trong mắt chứa đầy lệ khí.
Hai là, bên má trái của ta có một vết bớt to bằng nửa bàn tay, nhìn kỹ còn thấy tầng tầng lớp lớp nâu xỉn chồng lên nhau.
Ta thấm ướt tay áo, lau mạnh lên mặt, lộ ra dung mạo thật.
Nương ta năm đó để ta không phải đi vào con đường này, quả thực đã tốn không ít tâm tư.
Tốn nhiều tiền mua cao thủ dịch dung để tạo cho ta khuôn mặt xấu xí, cầu xin người hàng thịt nhận ta làm đồ đệ.
"Đừng trách nương. Dung mạo xuất chúng mà không có bản lĩnh tự bảo vệ, ngược lại sẽ là họa."
Nương ta nói những lời này, trong mắt là sự cô đơn chất chứa đã lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giờ đây, ta đã học được bản lĩnh lấy mạng người, vậy thì dung mạo không còn là họa, mà chính là bậc thang của ta.
Ta muốn phủ Thừa tướng hoàn toàn sụp đổ.
Lão mama nhìn ta, ngây người một lúc mới hoàn hồn, thở dài nói:
"Nương con mà còn sống, chắc chắn sẽ đánh con một trận."
Ngày hôm đó, ta ở lại căn phòng vốn thuộc về nương, cùng lão mama và các tỷ tỷ học cách dùng ánh mắt quyến rũ đàn ông, dùng ngón tay gảy đàn khơi gợi trái tim của khách làng chơi.
Ca kỹ cũng là kỹ nữ, dù bán nghệ không bán thân, cũng chỉ là đổi một cách khác để bán mình mà thôi.
2
"Ngày mai con lên đài à?" Lão mama hỏi ta.
Ta đã luyện rất nhiều khúc hát, giống nương ta đến bảy phần, tiếc là ánh mắt luyện chưa tốt, khi liếc nhìn vẫn còn vương chút lệ khí.
Nhưng ta đã ăn ở tại Hồng Tụ Phường gần hai tháng rồi, lão mama không thể mãi khoan dung với ta được nữa.
"Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của mama." Ta cúi người hành lễ.
Ngày hôm sau, ta biểu diễn lần đầu, vừa bước lên đài đã nghe khách khứa bàn tán:
"Nghe nói cô nương này được chân truyền của Oanh Mộng, đừng có mà lừa người ta đấy."
"Oanh Mộng à, tiếc thật. Ta còn mong đến lúc bà ta hát không nổi nữa thì treo bảng, muốn nghe thử giọng bà ta ở trong trướng."
Nghe họ nói về nương ta như vậy, ta lại chỉ có thể gảy đàn, "Tiểu nữ Ngọc Ngâm, am hiểu chút ít về âm luật, gảy tỳ bà khá hay, hôm nay may mắn được gặp chư vị, nguyện dùng chút tài mọn để mua vui."
Giọng hát của ta có ưu thế bẩm sinh, vừa dịu dàng lại trong trẻo, át đi những lời xì xào.
Ta hát bài "Tử Dạ Ca" mà nương ta thường hát.
Trước kia khi chúng ta chưa đến kinh thành, nương còn chưa làm ca kỹ, bà vẫn hay hát: