Tần Thế Tiêu thực sự rất giống lợn, xương, máu, gân, mỗi lần ta hạ d.a.o đều cảm thấy quen thuộc.
Ta kéo Hạ Quận Giao ra, "Cô đánh như vậy, không đau không ngứa."
Ta cầm d.a.o cắt miếng thịt trên chóp mũi Tần Thế Tiêu, Hạ Quận Giao ngất xỉu.
"Tần Thế Tiêu, mày lừa hết tiền bạc của mẹ tao, tình yêu của bà ấy, khiến bà ấy ngày ngày mong ngóng mày, chịu đựng nỗi tương tư, còn chưa đủ tàn nhẫn sao?"
"Mày còn dám nói dối, hại c.h.ế.t bà ấy."
Tần Thế Tiêu đau đớn thì thào, "Là do bà ta ngu! Hôm đó nếu bà ta nói ra ta từng có quan hệ với bà ta, thì người c.h.ế.t thảm sẽ là hai chúng ta. Ta có cách nào, ta chỉ muốn sống."
Bàn tay cầm d.a.o của ta run rẩy không kìm được, suýt chút nữa đã một đao kết liễu hắn.
13
Ngày Thừa tướng bị lăng trì, có một người phụ nữ có nốt ruồi trên mặt, đẩy xe ba gác đứng ở pháp trường rất lâu.
Trên xe có tàn chi của lợn, cũng có một vài mảnh vụn, và những miếng thịt bị lăng trì cắt xuống, có chút giống nhau.
Không ai biết, bên dưới những tàn chi đó, chôn hai người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có chút hơi tàn.
"Xin nhường đường, xin nhường đường."
Lăng trì vừa bắt đầu không lâu, người phụ nữ kia rời đi.
Đêm đó, chó hoang ở phía sau hẻm Hồng Tụ Phường, được một bữa tiệc thịnh soạn.
Có một con ch.ó trông có vẻ mới đi lạc, không tranh được thịt, chỉ có thể l.i.ế.m vụn thịt dính trên than củi.
Đêm đó, Ngọc Ngâm, từng là Thập Tứ di nương của một nhân vật lớn nào đó, lại lên sân khấu biểu diễn.
Cô hát bài "Tử Dạ Ca", được không ít tiền thưởng.
Sau đó, lại có người muốn nghe Ngọc Ngâm hát, nhưng lại được báo, người đã bỏ trốn rồi.
"Người từng làm di nương, sao có thể cam tâm quay về làm ca kỹ, không chừng lại cặp kè với nhân vật lớn nào đó rồi."
Khách làng chơi nói vậy.
Họ không biết, ta đã đưa hết tiền bạc mang ra từ phủ Thừa tướng cho Lão mama.
14
"Mẹ cô mà còn sống, chắc chắn sẽ đánh cô một trận nhừ tử."
"Khách đến uống rượu bây giờ, đều thích kiểu này."
"Chỉ là ăn xong, miệng đầy dầu mỡ, lúc sáp lại gần người ta, nhờn cả ra."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong sân nhà ta, ngồi mấy người phụ nữ mặc áo gấm, họ cắn hạt dưa, nhìn ta bận rộn, đợi ta xử lý xong miếng thịt tươi, họ mang về.
Trước mặt ta là một con lợn mới mổ, vẫn còn nóng hổi.
Có một cô nương nhíu mày tiến lại gần, nhưng không nén nổi tò mò, "Bọng đái lợn lúc chưa làm thì trông như thế nào?"
Ta chỉ cho nàng ấy xem, nàng ấy bịt mũi chạy đi, "Đúng là... khai quá đi."
Ta cười nhìn nàng ấy, "Cô dùng ruột cá còn tanh hơn ấy chứ, Vũ Thường."
Nàng ấy tên là Vũ Thường, vũ cơ, từng làm bạn với ta, làm a hoàn cho ta.
Ta chợt nhớ ra một chuyện, hỏi nàng ấy, "Lúc trước, vì sao cô lại bằng lòng giúp ta?"
Khi đó, ta tìm Hòa Quang, Hòa Quang nói còn phải có một người, có thể ra vào phủ để đưa tin.
Ta cầu xin Lão mama giúp ta, Lão mama chỉ Vũ Thường cho ta.
Vũ Thường ngẩn ra, giống như nghĩ đến chuyện rất xa xôi, "Cha ta từng là phu khiêng kiệu, vì muốn kiếm tiền, nên được thuê vào phủ Thừa tướng.
"Ông ấy không cẩn thận làm bẩn một chiếc kiệu của Hạ Quận Giao.
"Hạ Quận Giao nói đó là chiếc kiệu cô ta thích nhất, ra lệnh cho người ta dùng đòn khiêng đánh..."
Nàng ấy không nói nữa, bắt đầu cắn hạt dưa.
Có cô nương ôm lấy nàng ấy, nhẹ giọng an ủi.
"Qua rồi."
Ta đóng cửa viện lại, rửa sạch dầu mỡ trên tay, lấy đàn tỳ bà ra, khẽ hát lên.
Vũ Thường nghe một lúc, ném hạt dưa đi, phất tay áo múa.
Những ngón nghề này, trong đêm tối có thể đổi ra vàng bạc.
Ban ngày, cũng có thể khiến bản thân vui vẻ.
Cô xem, mấy cô nương khác, đang cười tươi nhìn kìa.
Ánh nắng chiều ấm áp, chiếu vào cái sân nhỏ hẻo lánh của chúng ta.
Dù rồi sẽ đến lúc mặt trời lặn, trời trở lạnh, nhưng vẫn luôn có một ngày mai để mong chờ.