“Là do em, em đáng ra nên chuyển ra sớm hơn, lẽ ra ngay từ đầu không nên ở căn đó… hay là tối nay để chị ngủ ở phòng em nhé, em ngủ đâu cũng được… chị ơi…”
Lục Vãn Vãn vừa lau nước mắt, vừa dũng cảm nhìn tôi, giọng nói nghẹn lại giữa chừng.
Lục Hoài theo ánh mắt cô ta nhìn sang, gương mặt vốn điềm tĩnh cũng hơi nứt nẻ.
Bởi vì… tôi lúc này đã tựa lưng vào tường, mắt nhắm nghiền, ngủ từ đời nào rồi.
Tôi ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau, mở mắt ra trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Không hề hoảng loạn chút nào.
Hồi nhỏ, có lần tôi theo bố đi làm heo ban đêm, trên đường về lúc rạng sáng buồn ngủ quá trời.
Thấy bên đường có đống rơm, tôi cứ thế ngã xuống ngủ ngon lành.
Bố tôi đi phía trước, quay đầu lại không thấy con gái đâu, bị dọa đến hồn vía lên mây, tưởng tôi bị bắt cóc luôn rồi.
Chuyện đó khiến mẹ tôi càm ràm suốt cả tháng trời.
Từ đó, Giang Dục lúc đó còn bé tí đã bị giao thêm nhiệm vụ:
Lúc tôi xuống lầu, Lục Hoài và Lục Vãn Vãn đã ngồi sẵn ở bàn ăn.
Lục Hoài vừa ngẩng đầu thấy tôi, trông như vừa thở phào nhẹ nhõm.
Chắc hiếm khi thấy ai ngủ mà như xác không hồn, gọi mãi không tỉnh.
Nếu không phải còn sờ thấy người còn ấm, anh ta chắc đã gọi xe cấp cứu rồi.
Tôi ngồi xuống, Lục Hoài hỏi han vài câu, còn bảo nếu thiếu gì cứ liệt kê ra, lát nữa anh sẽ nhờ trợ lý mua.
Bên kia, Lục Vãn Vãn mím môi, ánh mắt như muốn nói lại thôi.
Còn tôi? Không đời nào chủ động lên tiếng.
Ai có bản lĩnh moi được từ miệng tôi thêm một chữ, người đó đúng là cao thủ.
Ngay cả Giang Dục cũng phải từng khoc lóc năn nỉ tôi mới chịu mở lời với cậu ta.
Đợi các món ăn được mang lên đầy đủ, tôi chỉ chọn một món trước mặt, vừa ăn vừa chậm rãi nhai.
Lục Hoài nhìn tôi một cái… lại nhìn cái nữa… cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Nhiều món thế, sao em chỉ ăn mỗi cái đó?”
Lục Hoài ngừng một chút, giọng nói dịu lại:
“Đây là nhà em rồi, đừng khách sáo, muốn ăn gì thì cứ gắp.”
Lục Vãn Vãn như thể chỉ chờ mỗi câu này. Vừa nghe xong, cô ta lập tức vui vẻ gắp thức ăn bỏ vào bát tôi.
“Chị ơi, mấy món này chắc chị chưa từng ăn đâu, nếm thử đi nha! Em biết nhà chị làm nghề mổ heo nên…”
Cô ta “á” lên một tiếng, vội lấy tay che miệng, mắt long lanh nhìn tôi đầy vô tội:
“Chị ơi, em không cố ý đâu, em không có ý coi thường nghề mổ heo gì đâu nha… chỉ là sống ở môi trường như thế, chắc chị đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.
“Bây giờ về nhà họ Lục rồi, sẽ không giống như trước nữa. Chị muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ bảo dì Lưu nấu cho chị!”
Nói xong, cô ta chăm chú quan sát nét mặt tôi như đang đợi tôi xúc động rơi nước mắt vậy.
Tôi chỉ thản nhiên “Ờ” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cảm ơn.”
Cô ta chờ một chút, nụ cười bắt đầu hơi cứng lại.
Tôi quay sang nhìn Lục Hoài, lười nhác nói:
“Xa quá, với tay mệt.”
Lục Hoài hơi khựng lại, sau đó mới nhớ ra đây là lời đáp lại câu hỏi trước đó của anh.
Gương mặt anh thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, như muốn cười mà không được:
“Chỉ là với tay gắp thức ăn thôi mà…”
Lúc này, điện thoại của tôi “ting ting” vang lên liên tục, có người đang nhắn tin dồn dập.
Lục Hoài thấy tôi chẳng buồn liếc lấy một cái, bèn nhắc khẽ: